PHẠM QUYÊN CHI
Ảnh: internet
Thành phố chiều nay mưa
Một chiếc dép trôi dạt, chiếc dép màu hồng nhạt, chiếc dép một người con gái chưa chồng
Nhưng không,
Qua cơn mưa người ta thường hay đoán định những điều ý nghĩa hơn
Tôi nghĩ chi điều tầm thường chiếc dép đã mất hút
Thành phố nếu tính về những điều bé nhỏ thì không tính được
Một em bé hỏi về hố nước
Cô Chi ơi! Mẹ con bảo rằng con không được đụng chân vào hố,
con thật sự không hiểu nổi vì sao, con đã rất muốn đụng vào nước
Cô Chi ơi! Cô nghĩ cách làm sao mình đụng chân vào hố mà mẹ con không phát hiện ra đi
Ồ, tôi đã nghĩ ra mọi cách
Giống như tôi muốn ném bỏ tất cả
Làm sao nghĩ cách để giúp một đứa bé dối mẹ nó
Làm sao nghĩ ra cách để kiếm được câu trả lời chân thành trước mặt đứa trẻ
Một cơn mưa tạt ngang
Như tạt vào ý nghĩ, thành phố có gì níu kéo
Không, không có điều gì níu kéo
Một chiếc dép trôi là một chiếc dép trôi
Một hố nước bẩn là hố nước bẩn
Còn câu trả lời ư?
Nó chưa hẳn là đúng.
Tôi
Chính thời khắc thức dậy giữa cơn mơ
Chính lúc uống sạch cốc nước
Phần thời gian đó mới thật đáng sợ trong lòng tôi
Đưa tôi đến nơi cô đơn bên gác bếp
Xin lỗi, làm sao nói được, ông tôi từng chọn ngồi trên một chiếc ghế cho riêng mình
Để im lặng
Như ông đã biết quá rõ lời của im lặng
Hình ảnh người đàn ông chết lặng lẽ trên chiếc ghế có phải chúng là phần kết hợp ăn ý nhất
Tôi không quá đau lòng
Khi trong cơn mơ, họ bảo rằng tôi không còn tỉnh táo để đọc vài cuốn sách
Có nghĩa là gì đấy
Sẵn sàng, tôi muốn góp thêm, phần không tỉnh ấy lên tờ giấy dán tường
Gió sẽ không làm rơi hư không
Mẹ tôi hay em gái sẽ nghiền ngẫm
Ôi ! lạy chúa gia đình chúng ta từng thần bí
Đêm tối nào cũng vậy
Điều gì trong giấc mơ đã khiến bông hoa dạy con người ta biết vượt qua thử thách
Tôi không cần hiểu quá nhiều về ngày mai, lời mời gọi của sự mất tỉnh táo đưa tôi đi vào lời từng con chữ
Nếu tôi biết hay nói ra phần khác nhau của tinh thần thì chắc chắn sẽ ít ai còn muốn nghe
Khoảng khắc sau nỗi sầu đau thường rơi vào mùa đông
- Còn bây giờ ư! Vẫn là mùa hè - và tôi chẳng bao giờ nhớ được nổi toàn vẹn một mùa. Tôi vẫn thường cảm nhận. Đau lòng để cảm nhận đó thôi.
(TCSH367/09-2019)
PHAN HOÀNG PHƯƠNG
Nhớ Phùng Quán
NGUYỄN THANH MỪNG
Ngô Minh - Hải Kỳ - Phan Bá Linh - Thế Hùng - Mùi Tịnh Tâm - Nguyễn Văn Phương
HOÀNG VŨ THUẬT
Nguyễn Lãm Thắng - Khaly Chàm - Nguyễn Loan - Huỳnh Minh Tâm - Kai Hoàng
Phạm Quyên Chi là một tác giả trẻ đang sống tại thành phố Quy Nhơn, mới đến lần đầu với Tạp chí Sông Hương. Trong những sáng tác đầu tay, Phạm Quyên Chi từng bộc bạch: “Tôi là một đứa con gái thích tưởng tượng. Dường như những tứ thơ của tôi đã hình thành nên trong những “khoảnh khắc của tưởng tượng” như thế. Tôi cũng không hiểu được chính mình, chỉ có thơ là hiểu tôi…”.
ĐẶNG BÁ TIẾN
NGUYỄN MINH KHIÊM
Nguyễn Thanh Lâm - Từ Quốc Hoài - Hoàng Ngọc Giang
LTS: Lữ Quỳnh là bút hiệu của Phan Ngô, sinh năm 1942 tại Thừa Thiên-Huế. Học sinh Quốc Học - Huế năm 1959 - 1962. Là nhóm bạn với Trịnh Công Sơn, Bửu Ý, Shiphani, Lê Văn Ngăn, Võ Chân Cửu...
ĐINH CƯỜNG
Như tiếng thì thầm vĩnh biệt
Khi hay tin Lê Văn Ngăn mất
(SHO) BẠN VỀ BÊN PHỐ XƯA MƯỜI BỐN NĂM RỒI SAO SƠN.
CHIỀU NAY TÔI ĐI TRÊN PHỐ XƯA GEORGETOWN MÀ NHỚ BẠN
Nguyễn Thị Anh Đào - Lê Vi Thủy - Trần Tịnh Yên - Ngô Hà Phương - Trần Quốc Toàn - Bạch Diệp - Đinh Thị Như Thúy - Hạnh Ngộ - Hạc Thành Hoa
LÊ MINH CHÁNH
VŨ THIÊN KIỀU
VIỆT PHƯƠNG
Nguyễn Đông Nhật - Nhất Lâm - Nguyễn Văn Quang - Trần Hữu Dũng - Đỗ Hàn - Hồ Đắc Thiếu Anh - Mai Văn Hoan - Nguyễn Man Kim - Nguyễn Thị Ngọc Hà - Lưu Ly - Vĩnh Nguyên - Cao Quảng Văn - Ngàn Thương - Nguyễn Đạt - Phan Đạo - Phương Việt - Châu Thu Hà - Nguyễn Hoàng Thọ - Lê Hồ Ngạn
Đông Hà - Phạm Trường Thi - Nguyễn Hoa - Đoàn Mạnh Phương - Văn Công Hùng - Trần Thị Ngọc Mai - Duy Mong - Xuân Thảo - Hồng Vinh - P.N. Thường Đoan - Hoàng Ngọc Châu - Triệu Nguyên Phong - Ngô Thái Dương
PHẠM THỊ PHƯƠNG THẢO
Yếm Đào
PHÙNG TẤN ĐÔNG
Em còn chờ ta ở đó không