Nhà thơ Thái Ngọc San hồn hậu mà góc cạnh qua nét vẽ của Đinh Cường - Ảnh: thanhnien
Đôi bím tóc ngắn ngủn của em Chiếc răng cời Và đôi mắt trái sấu - Hà Nội của tôi! Chiếc tàu điện leng keng leng keng Như có điều gì giận dỗi Phải không em, những con đường cũ rồi Nhưng mối tình tôi vẫn mới - Hà Nội của tôi! Những con đường hun hút nửa đêm Và một mùi hương kỳ diệu Tôi sẵn sàng đổi trao cả cuộc đời Cho mùi hương hoa ấy - Hà Nội của tôi! Hà Nội của tôi! Dẫu em đã xa bên kia những bãi bờ sông Hồng Những mùa nước vẫn sôi trong tim tôi cuồn cuộn Dẫu con rùa vàng không còn dưới đáy Hồ Gươm Tôi vẫn mơ Người Hoàn Kiếm! Hà Nội 2-1984 (9/10-84) |
BẠCH DIỆP
LÊ HUỲNH LÂM
NGÔ MINH
NGUYỄN KHẮC THẠCH
PHẠM BÁ NHƠN
Nếu như “Nỗi buồn chiến tranh” của Bảo Ninh xoáy sâu và bi kịch tình yêu và bi kịch con người thời hậu chiến với những ám ảnh chiến tranh thì Trần Vàng Sao đã tái hiện sắc nét một tiếng khóc lớn của những người đã hy sinh trong chiến tranh nhưng vẫn mang trọn nỗi bi kịch - bi kịch của liệt sĩ thời hậu chiến.
LÊ VĨNH THÁI
NGUYỄN TRỌNG TẠO
LÊ VĨNH THÁI
NGÔ CÔNG TẤN
ĐỨC SƠN
HẢI BẰNG
NGUYÊN QUÂN
NGÔ MINH
(Trích)
55 năm qua, từ những giảng đường Đại học Huế, biết bao thế hệ cầm bút đã đem tâm tình của mình viết thành lịch sử. Trong khuôn khổ kỷ niệm 55 năm thành lập Đại học Huế, TCSH xin giới thiệu chùm thơ của một số tác giả quen thuộc. Sự chọn lựa này không mang tính đại diện cho những thế hệ ở Đại học Huế, nhưng đây là những tên tuổi đã ít nhiều góp phần quan trọng cho sự phong phú đa dạng của một xứ sở được tôn vinh là của thi ca.
"đòi hỏi một chủ nghĩa anh hùng lâu dài nhất, kiên trì nhất, khó khăn nhất của công tác quần chúng và hằng ngày"
LÊNIN
BẠCH DIỆP
LTS: Nhà thơ Ngô Kha sinh năm 1935 tại Huế, dạy văn ở trường Quốc Học Huế khoảng từ 1960-1973. Bạn đọc ở các đô thị miền Nam trước đây đã từng biết Ngô Kha qua hai tập thơ buồn của anh: Hoa cô độc (1962) và Ngụ ngôn của người đãng trí (1969).
QUỐC MINH