MẠC TƯỜNG
Ảnh: internet
Khói mây
Bên kia đồi, nắng có trong?
Bên kia cười khóc còn không nụ tình
Nửa đêm thơm ngát hương quỳnh
Bỗng dưng thức giấc biết mình vừa mơ
Trước sau ta vẫn dại khờ
Khói bay trắng núi cứ ngờ ngợ mây!
Cứ coi như là
Cứ coi như là chẳng biết
Vườn hoang hoa cải nhuốm vàng
Cứ coi như người biền biệt
Có gì đâu chuyện mùa sang
Cứ coi như là sương khói
An nhiên lãng đãng cuối trời
Cứ coi như chiều chưa tới
Nắng còn lóng lánh tinh khôi
Cứ coi như là không có
Trăm năm cười khóc cõi này
Cứ coi như mình còn đó
Lén nhìn thiên hạ tỉnh - say
(TCSH364/06-2019)
NGUYỄN THỊ KIM NHUNG
NGUYỄN KHẮC THẠCH
Có những lúc tưởng chừng mọi ranh giới giữa thơ và con người thơ không còn nữa. Thấy người là thấy thơ và ngược lại. Nhiều khi bị rợn ngợp không chụp bắt kịp những cái bóng trong vũ trụ của thơ và con người thơ ấy. Nhưng rồi vẫn tiếp tục dõi theo để được khám phá tầng tầng lớp lớp ý tưởng, ngôn từ ngồn ngộn chảy tràn ra mỗi giờ mỗi phút mỗi giây. Với những chiếc đồng hồ tan chảy trong bức tranh The Persistence of Memory, Salvador Dali chọn cách nắm bắt thời gian bằng hội họa, còn anh vẽ thời gian bằng thơ, bất tận, đều đặn như từng nhịp thở tích tắc từ trái tim anh vậy.
NGUYỄN ĐỨC BÁ
TRẦN NGỌC MỸ
TRẦN VIỆT HOÀNG
NGUYỄN HỒNG VÂN
LÊ VĨNH THÁI
NGÀN THƯƠNG
PHAN DUY
TỊNH BÌNH
NGUYỄN ĐẠI BƯỜNG
Triệu Nguyên Phong - Lê Nhi - Trần Tịnh Yên - Đặng Chương Ngạn - Minh Nguyễn
ĐÀO DUY ANH
HỒ MINH TÂM
NGUYỄN THÁNH NGÃ
KIM LOAN
NGÔ ĐỨC HÀNH
NGUYỄN THIỀN NGHI
VŨ KIM LIÊN