Phiên chợ ký ức
gác chân sớm lên chợ
tách cà phê nóng râm ran cái nhớ
thời khai hoang miền khỉ ho cò gáy
mấy mươi năm dựng một mái lều
ngày mang vác chiếc cuốc cùn đá núi
cắm rẫy hom sắn ngược gặt mùa củ đắng ngu ngơ
mớ cỏ tranh che không kín mưa ngoai
vai áo vá dày mấy tầng mồ hôi muối
chon von lối mòn dốc trượt
xuống bến đò cần mẫn vài gánh củi chở về xuôi
bàn chân mưu sinh quen dần vết sẹo
chợ
những đồi cây tái sinh lau trắng ngút mắt
đã thành dãy phố nhà tráng lệ
buổi sáng rộn rã tiếng rao hàng
không còn tiếng bầy chim bồ chao rả giọng
khói bếp thơm không ủ hương mùi ký ức rau rừng dại
nếp sống người xưa thay tấm áo hoa
tách cà phê
cũng mất hết vị của tách cà phê
vượt mấy truông đường yên ngựa
thèm nụ cười chị Phượng
đã xa
chợ sớm chừ chỉ mình ta
kẻ khai hoang nhàn rỗi
đi tìm lời mặc cả trí nhớ vu vơ.
Trên cánh đồng muối mặn
những người đàn bà cúi xuống
nhặt lên giấc mơ mồ hôi mặn chát chở bầy còng gió đi xa
những đôi mắt thấm máu khóe tay
nắng - cát - người và cánh đồng trắng tinh
mây trời ráo hoảnh
những chiếc xẻng sắt cùn mòn
hắt lên bóng nhân sinh nhòe khói mặn trắng tinh
cánh đồng ruộng muối khô trơ vỡ từng mảng khối
dấu chân ngàn năm lầm lụi đi qua
những người đàn bà nối bóng
triêng gióng trĩu đầy mùi sóng
đàn cò nghiêng cánh nón mê rách tướp
ngọn gió mùa đơn độc lướt đi xa
những người đàn bà cúi xuống
chắt chiu vị mặn
từng ô từng ô vuông vức
mùa thủy triều vừa cạn
trên vòng cung xa tít động một chớp giông
cuối chân trời ứa tươm vị ngọt
(TCSH57SDB/06-2025)
KIM LOAN
LÊ NGUYỆT
Ngôn từ là một cách thức tiếp cận mọi khả thể của thế giới quan khá hữu hiệu, mà những con người làm công việc thực hành nghệ thuật tĩnh về lĩnh vực điêu khắc, hội họa và âm nhạc như Lê Trọng Nghĩa luôn mong muốn chạm đến từng khoảnh khắc của sự sống, sự tồn tại.
NGÔ MẬU TÌNH
LÊ HẢI KỲ
HUỲNH THỊ QUỲNH NGA
Đông Hà - Võ Ngột - Bùi Việt Phương - Trần Nam Phong - Nguyễn Thị Bội Nhiên - Lưu Xông Pha - Hà Văn Đạt - Trần Quang Phong
NGUYỄN THỊ KIM NHUNG
NGUYỄN KHẮC THẠCH
Có những lúc tưởng chừng mọi ranh giới giữa thơ và con người thơ không còn nữa. Thấy người là thấy thơ và ngược lại. Nhiều khi bị rợn ngợp không chụp bắt kịp những cái bóng trong vũ trụ của thơ và con người thơ ấy. Nhưng rồi vẫn tiếp tục dõi theo để được khám phá tầng tầng lớp lớp ý tưởng, ngôn từ ngồn ngộn chảy tràn ra mỗi giờ mỗi phút mỗi giây. Với những chiếc đồng hồ tan chảy trong bức tranh The Persistence of Memory, Salvador Dali chọn cách nắm bắt thời gian bằng hội họa, còn anh vẽ thời gian bằng thơ, bất tận, đều đặn như từng nhịp thở tích tắc từ trái tim anh vậy.
NGUYỄN ĐỨC BÁ
TRẦN NGỌC MỸ
TRẦN VIỆT HOÀNG
NGUYỄN HỒNG VÂN
LÊ VĨNH THÁI
NGÀN THƯƠNG
PHAN DUY
TỊNH BÌNH
NGUYỄN ĐẠI BƯỜNG
Triệu Nguyên Phong - Lê Nhi - Trần Tịnh Yên - Đặng Chương Ngạn - Minh Nguyễn