Phiên chợ ký ức
gác chân sớm lên chợ
tách cà phê nóng râm ran cái nhớ
thời khai hoang miền khỉ ho cò gáy
mấy mươi năm dựng một mái lều
ngày mang vác chiếc cuốc cùn đá núi
cắm rẫy hom sắn ngược gặt mùa củ đắng ngu ngơ
mớ cỏ tranh che không kín mưa ngoai
vai áo vá dày mấy tầng mồ hôi muối
chon von lối mòn dốc trượt
xuống bến đò cần mẫn vài gánh củi chở về xuôi
bàn chân mưu sinh quen dần vết sẹo
chợ
những đồi cây tái sinh lau trắng ngút mắt
đã thành dãy phố nhà tráng lệ
buổi sáng rộn rã tiếng rao hàng
không còn tiếng bầy chim bồ chao rả giọng
khói bếp thơm không ủ hương mùi ký ức rau rừng dại
nếp sống người xưa thay tấm áo hoa
tách cà phê
cũng mất hết vị của tách cà phê
vượt mấy truông đường yên ngựa
thèm nụ cười chị Phượng
đã xa
chợ sớm chừ chỉ mình ta
kẻ khai hoang nhàn rỗi
đi tìm lời mặc cả trí nhớ vu vơ.
Trên cánh đồng muối mặn
những người đàn bà cúi xuống
nhặt lên giấc mơ mồ hôi mặn chát chở bầy còng gió đi xa
những đôi mắt thấm máu khóe tay
nắng - cát - người và cánh đồng trắng tinh
mây trời ráo hoảnh
những chiếc xẻng sắt cùn mòn
hắt lên bóng nhân sinh nhòe khói mặn trắng tinh
cánh đồng ruộng muối khô trơ vỡ từng mảng khối
dấu chân ngàn năm lầm lụi đi qua
những người đàn bà nối bóng
triêng gióng trĩu đầy mùi sóng
đàn cò nghiêng cánh nón mê rách tướp
ngọn gió mùa đơn độc lướt đi xa
những người đàn bà cúi xuống
chắt chiu vị mặn
từng ô từng ô vuông vức
mùa thủy triều vừa cạn
trên vòng cung xa tít động một chớp giông
cuối chân trời ứa tươm vị ngọt
(TCSH57SDB/06-2025)
Vú nóngngười đàn bà dán thân thể nâu bóng vàonỗi đợi
Một tháng 30 ngàyMột năm 12 thángThời gian có thể đưa ra đong đếmTình yêu không thấy hình hài
Ta lặn vào nhau chênh chao nỗi nhớNhững niềm yêu lấm cát cuộn tràoÁnh lửa khuya phải chăng là ảoVẫy vùng trong mắt em sâu?
Người đàn bà se bóng tối trong tôikhông đêm tân hôntạo hóa nhọc nhằn đẩy bánh xe tạo hóavòng quay rớt một con ốc như con ốc sên nhòe nhoẹt nước trên đường đi qua
Người bước vào bức tranh tôikhông sắc màunét cọ vẽ bằng sóng - sóng vang không gian 18 chiềuchật chội cơn mơ
Hành hương về núi Thần ĐinhLên chùa Kim Phong trên nghìn bậc đá
Mở những khát vọng raCánh cửa đập tan bờ sóngTrái tim không thể hú hớ nổi ngọn gió thơ trên đồi hoang vuMênh mông vỡ vụn và tự mất dần bóng tối lung linh
Tôi về vốc nước dòng sôngChút rong rêu cũ phiêu bồng đã lâuCòn đây sóng vỗ chân cầuTiếng đàn xưa lạnh, ngọn cau nắng tàn
LTS: Đây là một trong những bài thơ của anh Thanh Hải trong những ngày cuối đời. Bài này chúng tôi chép trong sổ tay của chị Thanh Tâm, vợ anh. Bài thơ không có đầu đề.
Trong ánh chớp rừng mũi tên tua tủa Mỵ Châu lao trên mình ngựa kinh hoàng Vết lông ngỗng rơi cùng nước mắt Trái tim đớn đau đập với nỗi mong chờ...
Những người vợ tiễn chồng về phía ấycó bao giờ quên đâucon sông đã một thời cuồng xô như máu chảynhư khăn sô khoanh sóng bạc ngang đầu
hay Một đêm của nhà thơ Cao Bá Quát (trích)những con cá vàng ngủ mê trong điện Thái Hoàcặp mắt dấu sau bóng tốitiếng thở dàibàn tay nơi không thấy bàn tayphút chốc đốm lửa loé sángngười lính canh bên con nghê