MẠC TƯỜNG
Ảnh: internet
Khói mây
Bên kia đồi, nắng có trong?
Bên kia cười khóc còn không nụ tình
Nửa đêm thơm ngát hương quỳnh
Bỗng dưng thức giấc biết mình vừa mơ
Trước sau ta vẫn dại khờ
Khói bay trắng núi cứ ngờ ngợ mây!
Cứ coi như là
Cứ coi như là chẳng biết
Vườn hoang hoa cải nhuốm vàng
Cứ coi như người biền biệt
Có gì đâu chuyện mùa sang
Cứ coi như là sương khói
An nhiên lãng đãng cuối trời
Cứ coi như chiều chưa tới
Nắng còn lóng lánh tinh khôi
Cứ coi như là không có
Trăm năm cười khóc cõi này
Cứ coi như mình còn đó
Lén nhìn thiên hạ tỉnh - say
(TCSH364/06-2019)
LÊ VI THỦY
NGUYỄN LÃM THẮNG
MAI TUYẾT
TRẦN TỊNH YÊN
Mai Quỳnh Nam - Nguyễn Ngọc Hạnh - Từ Dạ Linh
LÊ HOÀNG ANH
THANH THẢO
DUYÊN AN
NGUYỄN THÁNH NGÃ
VŨ TUYẾT NHUNG
HUỲNH MINH TÂM
ĐÔNG HÀ
THY NGUYÊN
TRẦN VĂN LIÊM
ĐINH TIẾN HẢI
Nguyễn Hữu Quý - Bùi Sỹ Hoa - Nguyễn Đức Hưng - Trần Huy Minh Phương - Hoàng Vũ Thuật - Lâm Bằng - Tô Ngây
NGÔ QUANG HUỆ
NGUYỄN QUÂN
Những câu thơ của Trần Việt Hoàng như áng mây không ở lại mà điểm xuyết bóng mình trên dòng thời gian. Hình ảnh thơ là thế mạnh trong thơ Hoàng, soi thấy giấc mơ hao gầy, chái bếp của mẹ, lũy tre sân nhà, mái rạ tẩm đầy nhớ thương, soi thấu “tiếng chuông vọng mòn đỉnh núi”.
KIM LOAN