LÊ VĨNH THÁI
Những giấc mơ sông
vậy là con đã biết đi, chạy, cảm nhận buồn vui trò chơi cùng bạn láng giềng
con bắt đầu hiểu những điều ba mẹ nói, về chùm mai vàng rực
cây mai nội trồng tỏa hương thanh khiết, ngày tháng xa xưa của ba
con nghe tiếng nước chảy mỗi buổi sớm tinh mơ con ngồi bên sông, câu cao dao ru tím sau nhà
cây sung đầy trái
dưới nước nhiều tôm cá
con sông nuôi bao dòng chảy phận người
nơi ba tắm, ngụp lặng ấu thơ, tuổi thơ ba, tuổi thanh xuân của nội, cả xóm phường nơi ấy
quen thêm tiếng gà gáy sau vườn nhà mình
con hỏi về dòng sông quê nội, về cây thanh trà vào mùa nở hoa thơm như ở nhà mình
ở đó có cánh đồng lúa vàng, chiếc ao và có cây mít cao hơn mái nhà
ước chi lớn lên con trồng cây mít cho mẹ hái, trồng nhiều cây lúa cho mẹ nấu cơm, đào một chiếc ao thật sâu nuôi cá và tắm mỗi ngày
con sẽ khám cho mẹ vì mỗi lần đứng dậy đau lưng và con sẽ chăm cho ba vì thường ho buổi sáng
ước mơ bé nhỏ ngày trước ba gieo vào lòng nội và giờ con gieo vào lòng ba
ước mơ của một thời mà ba không thể nào cầm theo đến bây giờ, sau ngày hòa bình với những mảnh bom đạn còn lại, ba phải tập tễnh nhấc chân thật cao để đi từng bước nhẹ
ước mơ của ba ám ảnh nội một thời, ước mơ dẫn ba đi nhưng có lúc cuộc sống khắc nghiệt đã bắt ba và nội đứng lại trên quãng đường dài với bao nối tiếc, ước mơ
ngoài kia bạn bè rất đông đến gọi con chơi mỗi ngày, tuổi thơ của con hiền hòa như dòng Bạch Yến qua An Hòa rẽ về sông Hương xanh ngát lời ru mặn môi của mẹ
tuổi thơ của ba có nắng mai và bầy sáo lên lưng trâu ra đồng, quê nội
bây giờ cuộc sống đã cuốn đi nhiều hơn, giờ phút cha con mình bên nhau, giữa mênh mông cánh đồng ngày càng thưa dần
con bắt đầu chạy theo những bài học trên lớp
cuộc sống cứ cuộn ba mẹ và con đi như dòng sông chảy miết
giấc mơ của con ba mẹ luôn gìn giữ
giấc mơ sông cuộn chảy màu xanh hiền hòa từ vườn nhà về quê xanh buốt tận thẳm sâu trí tưởng, tuổi thơ con
con dần lớn, những câu hỏi hằng ngày điều con nhìn thấy, lạ như nhiều câu hỏi mà thế hệ ba cũng từng gặp, biết làm sao với con đây không lẽ ba lại nói kiểu đánh trống lảng
cuộc sống đầy rẫy niềm tin mơ hồ thất tháo, mơ hồ như suy nghĩ của con
ba biết niềm tin bây giờ không như ngô như khoai, úa màu mưa nắng trên những chặng dài thay đổi
cuộc sống là vậy, con hãy đi và con sẽ thấy bây giờ cái gì người ta cũng sắp đi đặt lại và khi mùa đông trơ cứng
con hãy bước hiên ngang qua cái rét lạnh thấu da của đời mình
có khi đơm hoa
mùa đông sẽ qua đi như những mơ hồ ảo tưởng đẩy nhau khép lại dòng sông hòa mình ra biển cả…
(TCSH352&SDB29/06-2018)
LÊ HUỲNH LÂM
NGÔ MINH
NGUYỄN KHẮC THẠCH
PHẠM BÁ NHƠN
Nếu như “Nỗi buồn chiến tranh” của Bảo Ninh xoáy sâu và bi kịch tình yêu và bi kịch con người thời hậu chiến với những ám ảnh chiến tranh thì Trần Vàng Sao đã tái hiện sắc nét một tiếng khóc lớn của những người đã hy sinh trong chiến tranh nhưng vẫn mang trọn nỗi bi kịch - bi kịch của liệt sĩ thời hậu chiến.
LÊ VĨNH THÁI
NGUYỄN TRỌNG TẠO
LÊ VĨNH THÁI
NGÔ CÔNG TẤN
ĐỨC SƠN
HẢI BẰNG
NGUYÊN QUÂN
NGÔ MINH
(Trích)
55 năm qua, từ những giảng đường Đại học Huế, biết bao thế hệ cầm bút đã đem tâm tình của mình viết thành lịch sử. Trong khuôn khổ kỷ niệm 55 năm thành lập Đại học Huế, TCSH xin giới thiệu chùm thơ của một số tác giả quen thuộc. Sự chọn lựa này không mang tính đại diện cho những thế hệ ở Đại học Huế, nhưng đây là những tên tuổi đã ít nhiều góp phần quan trọng cho sự phong phú đa dạng của một xứ sở được tôn vinh là của thi ca.
"đòi hỏi một chủ nghĩa anh hùng lâu dài nhất, kiên trì nhất, khó khăn nhất của công tác quần chúng và hằng ngày"
LÊNIN
BẠCH DIỆP
LTS: Nhà thơ Ngô Kha sinh năm 1935 tại Huế, dạy văn ở trường Quốc Học Huế khoảng từ 1960-1973. Bạn đọc ở các đô thị miền Nam trước đây đã từng biết Ngô Kha qua hai tập thơ buồn của anh: Hoa cô độc (1962) và Ngụ ngôn của người đãng trí (1969).
QUỐC MINH
LÊ VĨNH THÁI