LÊ VĨNH THÁI
Những giấc mơ sông
vậy là con đã biết đi, chạy, cảm nhận buồn vui trò chơi cùng bạn láng giềng
con bắt đầu hiểu những điều ba mẹ nói, về chùm mai vàng rực
cây mai nội trồng tỏa hương thanh khiết, ngày tháng xa xưa của ba
con nghe tiếng nước chảy mỗi buổi sớm tinh mơ con ngồi bên sông, câu cao dao ru tím sau nhà
cây sung đầy trái
dưới nước nhiều tôm cá
con sông nuôi bao dòng chảy phận người
nơi ba tắm, ngụp lặng ấu thơ, tuổi thơ ba, tuổi thanh xuân của nội, cả xóm phường nơi ấy
quen thêm tiếng gà gáy sau vườn nhà mình
con hỏi về dòng sông quê nội, về cây thanh trà vào mùa nở hoa thơm như ở nhà mình
ở đó có cánh đồng lúa vàng, chiếc ao và có cây mít cao hơn mái nhà
ước chi lớn lên con trồng cây mít cho mẹ hái, trồng nhiều cây lúa cho mẹ nấu cơm, đào một chiếc ao thật sâu nuôi cá và tắm mỗi ngày
con sẽ khám cho mẹ vì mỗi lần đứng dậy đau lưng và con sẽ chăm cho ba vì thường ho buổi sáng
ước mơ bé nhỏ ngày trước ba gieo vào lòng nội và giờ con gieo vào lòng ba
ước mơ của một thời mà ba không thể nào cầm theo đến bây giờ, sau ngày hòa bình với những mảnh bom đạn còn lại, ba phải tập tễnh nhấc chân thật cao để đi từng bước nhẹ
ước mơ của ba ám ảnh nội một thời, ước mơ dẫn ba đi nhưng có lúc cuộc sống khắc nghiệt đã bắt ba và nội đứng lại trên quãng đường dài với bao nối tiếc, ước mơ
ngoài kia bạn bè rất đông đến gọi con chơi mỗi ngày, tuổi thơ của con hiền hòa như dòng Bạch Yến qua An Hòa rẽ về sông Hương xanh ngát lời ru mặn môi của mẹ
tuổi thơ của ba có nắng mai và bầy sáo lên lưng trâu ra đồng, quê nội
bây giờ cuộc sống đã cuốn đi nhiều hơn, giờ phút cha con mình bên nhau, giữa mênh mông cánh đồng ngày càng thưa dần
con bắt đầu chạy theo những bài học trên lớp
cuộc sống cứ cuộn ba mẹ và con đi như dòng sông chảy miết
giấc mơ của con ba mẹ luôn gìn giữ
giấc mơ sông cuộn chảy màu xanh hiền hòa từ vườn nhà về quê xanh buốt tận thẳm sâu trí tưởng, tuổi thơ con
con dần lớn, những câu hỏi hằng ngày điều con nhìn thấy, lạ như nhiều câu hỏi mà thế hệ ba cũng từng gặp, biết làm sao với con đây không lẽ ba lại nói kiểu đánh trống lảng
cuộc sống đầy rẫy niềm tin mơ hồ thất tháo, mơ hồ như suy nghĩ của con
ba biết niềm tin bây giờ không như ngô như khoai, úa màu mưa nắng trên những chặng dài thay đổi
cuộc sống là vậy, con hãy đi và con sẽ thấy bây giờ cái gì người ta cũng sắp đi đặt lại và khi mùa đông trơ cứng
con hãy bước hiên ngang qua cái rét lạnh thấu da của đời mình
có khi đơm hoa
mùa đông sẽ qua đi như những mơ hồ ảo tưởng đẩy nhau khép lại dòng sông hòa mình ra biển cả…
(TCSH352&SDB29/06-2018)
VĨNH NGUYÊN
LTS: Những ngôn từ nối nhau như sợ không kịp diễn tả những cảm xúc trào dâng. Như thể, chỉ chậm một khoảnh khắc là thiên nhiên xanh trên trái đất này sẽ biến mất, như vó ngựa trên thảo nguyên, như thoáng ánh cầu vồng sau cơn mưa, như hơi thở nhẹ…
Đó là những gì có thể cảm nhận từ thơ của Nguyễn Hoàng Anh Thư (bút danh Nhật Thu), hiện là cô giáo dạy văn trường Hai Bà Trưng - Huế. SH xin giới thiệu chùm thơ của chị.
LGT: Thảo Nguyên là bút danh của cô giáo Hồ Thị Thảo khi dành cho thơ. Sinh năm 1974, cử nhân ngữ văn (ĐHSP Huế), Thảo Nguyên hiện là Phó hiệu trưởng trường Tiểu học Trần Quốc Toản, thị trấn Phong Điền, Thừa Thiên Huế.
PHAN LỆ DUNG
LTS: Ngày 28/3 vừa rồi, nhà thơ Lữ Quỳnh đã ghé về Gác Trịnh, chụp hình của nhà thơ ngồi bên bức tường gạch cũ trong căn nhà Trịnh Công Sơn đã ở ngày xưa tại Huế, và gửi cho bạn là họa sỹ Đinh Cường. Hình ảnh ấy khiến họa sỹ Đinh Cường rất cảm động và ứng tác ngay một bài thơ. Một bài thơ khác, làm hôm 29/3, họa sỹ Đinh Cường nhìn tranh của Trịnh Công Sơn vẽ ở Đơn Dương năm xưa, và nhớ…
ĐỨC SƠN
Xuân Hoàng - Lâm Thị Mỹ Dạ - Nguyễn Trọng Tạo - Hồng Nhu
HẢI BẰNG
LÊ HUỲNH LÂM
Để tặng họa sĩ Đinh Cường, thi sĩ Trần Vàng Sao và người con gái bên góc phố nâu gầy.
NGUYÊN QUÂN
LÊ HUỲNH LÂM
LÊ VĨNH THÁI
NHỤY NGUYÊN
LÊ TẤN QUỲNH
PHẠM TẤN HẦU
NGUYỄN KHOA ĐIỀM
PHẠM TẤN HẦU
NGÔ MINH
HỒ THẾ HÀ
BẠCH DIỆP