LÊ VĨNH THÁI
Những giấc mơ sông
vậy là con đã biết đi, chạy, cảm nhận buồn vui trò chơi cùng bạn láng giềng
con bắt đầu hiểu những điều ba mẹ nói, về chùm mai vàng rực
cây mai nội trồng tỏa hương thanh khiết, ngày tháng xa xưa của ba
con nghe tiếng nước chảy mỗi buổi sớm tinh mơ con ngồi bên sông, câu cao dao ru tím sau nhà
cây sung đầy trái
dưới nước nhiều tôm cá
con sông nuôi bao dòng chảy phận người
nơi ba tắm, ngụp lặng ấu thơ, tuổi thơ ba, tuổi thanh xuân của nội, cả xóm phường nơi ấy
quen thêm tiếng gà gáy sau vườn nhà mình
con hỏi về dòng sông quê nội, về cây thanh trà vào mùa nở hoa thơm như ở nhà mình
ở đó có cánh đồng lúa vàng, chiếc ao và có cây mít cao hơn mái nhà
ước chi lớn lên con trồng cây mít cho mẹ hái, trồng nhiều cây lúa cho mẹ nấu cơm, đào một chiếc ao thật sâu nuôi cá và tắm mỗi ngày
con sẽ khám cho mẹ vì mỗi lần đứng dậy đau lưng và con sẽ chăm cho ba vì thường ho buổi sáng
ước mơ bé nhỏ ngày trước ba gieo vào lòng nội và giờ con gieo vào lòng ba
ước mơ của một thời mà ba không thể nào cầm theo đến bây giờ, sau ngày hòa bình với những mảnh bom đạn còn lại, ba phải tập tễnh nhấc chân thật cao để đi từng bước nhẹ
ước mơ của ba ám ảnh nội một thời, ước mơ dẫn ba đi nhưng có lúc cuộc sống khắc nghiệt đã bắt ba và nội đứng lại trên quãng đường dài với bao nối tiếc, ước mơ
ngoài kia bạn bè rất đông đến gọi con chơi mỗi ngày, tuổi thơ của con hiền hòa như dòng Bạch Yến qua An Hòa rẽ về sông Hương xanh ngát lời ru mặn môi của mẹ
tuổi thơ của ba có nắng mai và bầy sáo lên lưng trâu ra đồng, quê nội
bây giờ cuộc sống đã cuốn đi nhiều hơn, giờ phút cha con mình bên nhau, giữa mênh mông cánh đồng ngày càng thưa dần
con bắt đầu chạy theo những bài học trên lớp
cuộc sống cứ cuộn ba mẹ và con đi như dòng sông chảy miết
giấc mơ của con ba mẹ luôn gìn giữ
giấc mơ sông cuộn chảy màu xanh hiền hòa từ vườn nhà về quê xanh buốt tận thẳm sâu trí tưởng, tuổi thơ con
con dần lớn, những câu hỏi hằng ngày điều con nhìn thấy, lạ như nhiều câu hỏi mà thế hệ ba cũng từng gặp, biết làm sao với con đây không lẽ ba lại nói kiểu đánh trống lảng
cuộc sống đầy rẫy niềm tin mơ hồ thất tháo, mơ hồ như suy nghĩ của con
ba biết niềm tin bây giờ không như ngô như khoai, úa màu mưa nắng trên những chặng dài thay đổi
cuộc sống là vậy, con hãy đi và con sẽ thấy bây giờ cái gì người ta cũng sắp đi đặt lại và khi mùa đông trơ cứng
con hãy bước hiên ngang qua cái rét lạnh thấu da của đời mình
có khi đơm hoa
mùa đông sẽ qua đi như những mơ hồ ảo tưởng đẩy nhau khép lại dòng sông hòa mình ra biển cả…
(TCSH352&SDB29/06-2018)
NGÔ MINH
LÊ MINH PHONG
PHAN ĐẠO
ĐỨC SƠN
Nhớ anh Trịnh Công Sơn
LTS: Những đêm trăng nguyên Tiêu vừa qua, trên các chiếu thơ khắp mọi miền ở Thừa Thiên Huế, tiếng thơ của các câu lạc bộ thơ đã có dịp vang vọng. Sông Hương vui mừng khi chứng kiến không khí thơ vẫn rạo rực trong vắt, tinh khiết dưới trăng non tháng Giêng xanh, giữa tháng năm đầy ắp bụi trần.
PHẠM TẤN HẦU
Chim Dạ Du, vĩnh biệt
Tưởng niệm nhà thơ Lê Văn Ngăn
Trần Thị Yến Loan
Xuân về rồi Huế đẹp lắm không anh
Hoa mai rộ nở vàng hoe trước ngõ
Nắng sắc xuân có vương vào vai áo
Anh ngắm nhìn những buổi sớm ngoài hiên.
Là người nặng lòng với Huế, mặc dù quê ở Hải Phòng, lang thang kiếm sống tận Đồng Nai nhưng Trần Bảo Thư có những cách nhìn về Huế khá sâu và không kém phần tinh tế, thơ chị luôn ẩn chứa những suy nghĩ hướng về nguồn cội, khá nhuyễn trong thể thơ Lục bát, nhẹ nhàng, đằm thắm mà không kém phần quyết liệt. Có lẽ sự trải nghiệm trong chị đã vừa đủ để kiếm tìm và dâng lên bạn đọc những câu thơ mà người thưởng thức nào khi đọc thơ chị cũng phải để tâm yêu mến…
PHẠM TẤN HẦU
LTS: Bạn đọc cả nước biết đến Trần Vàng Sao từ thời chống Mỹ những năm 70 qua tác phẩm khá nổi tiếng: "Bài thơ của người yêu nước mình".
NGÔ MINH
PHAN CÔNG TUYÊN
Còn mãi tình thân
(Tặng các bạn sv Văn 4 - ĐHSP Huế, nk 1973 - 1977, nhân ngày Nhà giáo Việt Nam 20/11)
PHAN ĐẠO
Bài ca thoát mình
ĐÔNG HÀ
Thơ cho mùa tháng 9
BẠCH DIỆP
LÊ VĂN NGĂN
PHAN ĐẠO
Theo tiếng chuông rơi rụng…
CHÂU THU HÀ
Em chắc rằng
ĐỖ VĂN KHOÁI
NGÔ MINH