THÁI KIM LAN
Sáng hôm nay có hẹn với anh Tường đi uống cà phê. Đi ra ngoài trời là một ý kiến dưỡng sinh rất hay của Dũng để một người nằm lâu trên giường bệnh như anh Tường có dịp thở khí trời, nhìn thiên hạ và cỏ cây.
Mới gặp anh cách đây một tuần vậy mà vừa thấy mặt anh đã nói “chơ Lan đi mô mà “thẳng cò” rứa?” với giọng nghịu nghịu nửa trẻ nửa già, nghe đến thương!
Hôm nay anh T. lại muốn hẹn nhau đến quán “Dưới cội mai vàng” trong vùng Đại Nội.
Lại đến “Dưới cội mai vàng”, như một cuộc hẹn hò muôn thuở! Chỉ khác với năm xưa, người đến nơi hò hẹn lần này biết mình đã lỡ nhiều cuộc hẹn trong đời, chừ đây ngọc nát vàng phai, người cũ mất còn phôi pha, hình hài hương sắc bỗng trở nên vô nghĩa, chỉ có sự hẹn hò vu vơ vẫn là vĩnh viễn, như mây mùa xuân óng ả trên cành mai. Ngồi đây mà tưởng tượng, vài giờ phút sau người bỏ ra về, rồi ta lại đến, người lại đi, cứ thế lặp lại hoài mãi cuộc đến rồi đi, rốt cùng chỉ còn cây mai đứng đó, cây mai bỗng thấy mình là hóa thân của sự đợi chờ muôn kiếp...
Nghĩ như thế mà chẳng thấy có chi là bi thảm, mà lại thấy mình nhẹ nhõm như khí trời buổi ban mai đang thong thả ươm tơ trên hai hàng phượng phất phơ lá non trên những con đường nhỏ trong Đại Nội.
Buổi gặp thoạt tiên chỉ có ba người, chốc lát có mấy người bạn nghệ sĩ của anh T. tình cờ đến Cội mai vàng, như mọi khi ai cũng sà xuống hỏi thăm. Sau đó anh T. ngỏ ý muốn đi dạo đến hồ Tịnh Tâm mà từ lâu vì bạo bệnh anh chưa trở lại. Cả mấy người đi chậm theo xe xích lô chở anh T., vừa đi vừa ngắm cảnh. Huế của mình đẹp thật. Hồ Tịnh Tâm trong cảnh hoang dã với nhiều luống rau muống bồng bềnh vẫn đưa hồn mình lang thang đi theo tiếng vọng của “lòng ta là những thành quách cũ” mờ nét rêu phong...
Hình như mọi việc trên đời xét cho cùng đều là phù phiếm, phù du, nhưng ở nơi những phù phiếm này người ta lại bắt gặp một điều gì không thuộc vào thời gian, dù cho thời gian có xuôi ngược về mô. Trong buổi uống trà hôm nay có một khoảnh khắc bất chợt ấy vụt hiện ra như một đóa hoa mai còn sót lại lấp lánh trên cành trong buổi tàn xuân. Như một bất ngờ trong mọi chữ ngờ, có một người đã đến “cùng ngồi với nhau” dưới “Cội mai vàng”. Là ai? hãy đoán đi! Trịnh Công Sơn!
Suốt buổi ngồi dưới cội mai, có một lúc nào đó mấy người bỏ đi đâu có việc riêng, chỉ còn anh T. và Lan ngồi lại, bỗng tiếng hát của ai ấm áp vờn quanh “tôi là ai mà yêu quá đời này... Tôi là ai mà còn trần gian thế...”. Mấy bữa nay quán chỉ cho nghe giọng ca Thái Thanh nên mới nghe đã giật mình, Sơn đó phải không? Có người cãi không phải, anh T. nói, đúng là giọng Sơn. Phải rồi đúng là giọng của Sơn, quen thuộc quá âm thanh vừa trầm vừa trong ấy của chén nước trà Huế vàng óng bị một lớp khói thuốc phủ mờ! Là Sơn ở đâu đó, vừa xa vừa gần, đang lững thững như mọi khi đến với bạn bè, nhẹ như một chiếc bóng ngoài sân. Chưa lúc nào lại thấy Sơn đang ngồi thân thiết với mình trong một buổi gặp gỡ bạn bè êm ái như thế, thân thiết đến tận nơi từng chân tóc.
Bỗng nghe vừa lạnh vừa ấm nơi gáy như có ai cười khúc khích sau lưng! Cái bàn vuông, những chiếc ghế, tách cà phê, chén trà, miếng chanh, viên đường phèn trên dĩa, ánh nắng lấm tấm trên vai áo của T., lung linh tẩm đượm tình bằng hữu xa xưa..
Sơn đã đến ngồi ở đâu đó bên tôi bên anh, giọng ca chân tình, nhẹ nhõm khói mây, không một chút uốn éo nghệ thuật của những ca sĩ trứ danh, Sơn hát như Trang Tử gõ bàn mà ca... Chúng tôi ngồi đó lắng nghe, như thể giữa quá khứ và hiện tại, giữa tóc xanh và bạc đầu đã không bao giờ có một chữ “và” ở giữa! Trong một giây bỗng thấy mình như chấp cánh bay trong một thứ hạnh phúc tự tại, có chi để mà đau xót nữa, cuộc đời, tình yêu, cái chết! Hạnh phúc đơn sơ và bình yên như ngụm trà dưới cội mai đến một lần với cảm nhận, phải về nơi đây, trong một góc yên tĩnh, ngồi bên cạnh những người bạn, trong ánh sáng mông lung của trời tháng ba non của thành phố “một thời dễ yêu một thời dễ chết” này mới thấy giọng ca lời hát của gã nghệ sĩ gầy còm hay đến chừng mô!
T.K.L
(SH324/02-16)
NGUYỄN ĐỨC TÙNG
Ngày ba mươi tết đẹp nhất trong năm. Thời gian trôi chậm lại, bỗng đến một lúc trời trở lạnh, bóng tối đổ xuống mau. Chúng tôi không đứa nào muốn rời khỏi bếp lửa ngoài sân, nơi nồi bánh tét sôi sùng sục, lửa nóng rát mặt vì đun bằng gốc tre to, cháy đượm.
NHỤY NGUYÊN
Có một vị sư từng đưa ra ý tưởng mở khóa tu “ngày ba mươi tết”, để xem Phật tử có thật tu trong bận rộn. Đó cũng là thông điệp “ba mươi tết của cuộc đời”, chúng ta sẽ phải bỏ lại mọi thứ dẫu quý giá vô ngần lật qua một trang đời khác.
LÊ VŨ TRƯỜNG GIANG
Cảm tưởng những khoảnh khắc cuối năm ở Huế như một hoàng hôn trắng mưa và cứ thế mà kéo dài ra mãi.
TRẦN KIÊM ĐOÀN
Hai mươi năm trước, tôi về thăm sau mười năm xa Huế, bạn bè còn nguyên vẹn. Nhưng cứ vài ba năm về thăm Huế một lần, bạn bè cứ lần lượt “hao” dần. Số ra đi lập nghiệp xa xứ thì ít so với số anh em lần lượt lên ngồi bàn thờ ăn Tết với ông bà.
HOÀNG PHỦ NGỌC PHAN
Ở miền Bắc nước ta, hoa đào được xem là hình ảnh và linh hồn của mùa Xuân.
VÕ NGỌC LAN
Mỗi lần đi đến vùng quê nào đó, ngắm những hàng tre bao bọc quanh làng là hình ảnh làng quê, chốn cũ lại hiện về day dứt.
TRẦN NGUYỄN KHÁNH PHONG
Mỗi cộng đồng dân tộc thiểu số trên đất nước ta đều có những lễ hội riêng của mình, trong đó có lễ tết. Cho dù tết lớn hay tết nhỏ thì cả cộng đồng đều tham gia bằng sức người và sức của để sau một năm làm lụng vất vả, sau một vụ mùa bội thu để nhìn lại và hướng tới một năm mới.
BÙI KIM CHI
Hạ đứng mơ màng trên công viên Sông Phố bên bờ sông Đồng Nai hiền hòa bốn mùa nước trôi lặng lẽ. Trước mắt Hạ trời, mây, nước hòa quyện vào nhau bồng bềnh, phiêu lãng.
Y THI
Xem trong bếp, biết nết đàn bà; Vắng đàn ông quạnh nhà, vắng đàn bà quạnh bếp... là những câu tục ngữ xưng tụng vai trò người phụ nữ, nhân vật trung tâm của cái bếp ngày xưa. Gắn bó mật thiết với chuyện bếp núc, trong tâm thức của người Việt còn có bóng dáng của ba nhân vật khác, gọi tắt là Táo quân.