Dưới cội mai vàng

09:22 27/01/2016

THÁI KIM LAN

Sáng hôm nay có hẹn với anh Tường đi uống cà phê. Đi ra ngoài trời là một ý kiến dưỡng sinh rất hay của Dũng để một người nằm lâu trên giường bệnh như anh Tường có dịp thở khí trời, nhìn thiên hạ và cỏ cây.

Mới gặp anh cách đây một tuần vậy mà vừa thấy mặt anh đã nói “chơ Lan đi mô mà “thẳng cò” rứa?” với giọng nghịu nghịu nửa trẻ nửa già, nghe đến thương!

Hôm nay anh T. lại muốn hẹn nhau đến quán “Dưới cội mai vàng” trong vùng Đại Nội.

Lại đến “Dưới cội mai vàng”, như một cuộc hẹn hò muôn thuở! Chỉ khác với năm xưa, người đến nơi hò hẹn lần này biết mình đã lỡ nhiều cuộc hẹn trong đời, chừ đây ngọc nát vàng phai, người cũ mất còn phôi pha, hình hài hương sắc bỗng trở nên vô nghĩa, chỉ có sự hẹn hò vu vơ vẫn là vĩnh viễn, như mây mùa xuân óng ả trên cành mai. Ngồi đây mà tưởng tượng, vài giờ phút sau người bỏ ra về, rồi ta lại đến, người lại đi, cứ thế lặp lại hoài mãi cuộc đến rồi đi, rốt cùng chỉ còn cây mai đứng đó, cây mai bỗng thấy mình là hóa thân của sự đợi chờ muôn kiếp...

Nghĩ như thế mà chẳng thấy có chi là bi thảm, mà lại thấy mình nhẹ nhõm như khí trời buổi ban mai đang thong thả ươm tơ trên hai hàng phượng phất phơ lá non trên những con đường nhỏ trong Đại Nội.

Buổi gặp thoạt tiên chỉ có ba người, chốc lát có mấy người bạn nghệ sĩ của anh T. tình cờ đến Cội mai vàng, như mọi khi ai cũng sà xuống hỏi thăm. Sau đó anh T. ngỏ ý muốn đi dạo đến hồ Tịnh Tâm mà từ lâu vì bạo bệnh anh chưa trở lại. Cả mấy người đi chậm theo xe xích lô chở anh T., vừa đi vừa ngắm cảnh. Huế của mình đẹp thật. Hồ Tịnh Tâm trong cảnh hoang dã với nhiều luống rau muống bồng bềnh vẫn đưa hồn mình lang thang đi theo tiếng vọng của “lòng ta là những thành quách cũ” mờ nét rêu phong...

Hình như mọi việc trên đời xét cho cùng đều là phù phiếm, phù du, nhưng ở nơi những phù phiếm này người ta lại bắt gặp một điều gì không thuộc vào thời gian, dù cho thời gian có xuôi ngược về mô. Trong buổi uống trà hôm nay có một khoảnh khắc bất chợt ấy vụt hiện ra như một đóa hoa mai còn sót lại lấp lánh trên cành trong buổi tàn xuân. Như một bất ngờ trong mọi chữ ngờ, có một người đã đến “cùng ngồi với nhau” dưới “Cội mai vàng”. Là ai? hãy đoán đi! Trịnh Công Sơn!

Suốt buổi ngồi dưới cội mai, có một lúc nào đó mấy người bỏ đi đâu có việc riêng, chỉ còn anh T. và Lan ngồi lại, bỗng tiếng hát của ai ấm áp vờn quanh “tôi là ai mà yêu quá đời này... Tôi là ai mà còn trần gian thế...”. Mấy bữa nay quán chỉ cho nghe giọng ca Thái Thanh nên mới nghe đã giật mình, Sơn đó phải không? Có người cãi không phải, anh T. nói, đúng là giọng Sơn. Phải rồi đúng là giọng của Sơn, quen thuộc quá âm thanh vừa trầm vừa trong ấy của chén nước trà Huế vàng óng bị một lớp khói thuốc phủ mờ! Là Sơn ở đâu đó, vừa xa vừa gần, đang lững thững như mọi khi đến với bạn bè, nhẹ như một chiếc bóng ngoài sân. Chưa lúc nào lại thấy Sơn đang ngồi thân thiết với mình trong một buổi gặp gỡ bạn bè êm ái như thế, thân thiết đến tận nơi từng chân tóc.

Bỗng nghe vừa lạnh vừa ấm nơi gáy như có ai cười khúc khích sau lưng! Cái bàn vuông, những chiếc ghế, tách cà phê, chén trà, miếng chanh, viên đường phèn trên dĩa, ánh nắng lấm tấm trên vai áo của T., lung linh tẩm đượm tình bằng hữu xa xưa..

Sơn đã đến ngồi ở đâu đó bên tôi bên anh, giọng ca chân tình, nhẹ nhõm khói mây, không một chút uốn éo nghệ thuật của những ca sĩ trứ danh, Sơn hát như Trang Tử gõ bàn mà ca... Chúng tôi ngồi đó lắng nghe, như thể giữa quá khứ và hiện tại, giữa tóc xanh và bạc đầu đã không bao giờ có một chữ “và” ở giữa! Trong một giây bỗng thấy mình như chấp cánh bay trong một thứ hạnh phúc tự tại, có chi để mà đau xót nữa, cuộc đời, tình yêu, cái chết! Hạnh phúc đơn sơ và bình yên như ngụm trà dưới cội mai đến một lần với cảm nhận, phải về nơi đây, trong một góc yên tĩnh, ngồi bên cạnh những người bạn, trong ánh sáng mông lung của trời tháng ba non của thành phố “một thời dễ yêu một thời dễ chết” này mới thấy giọng ca lời hát của gã nghệ sĩ gầy còm hay đến chừng mô!

T.K.L
(SH324/02-16)




 

Đánh giá của bạn về bài viết:
0 đã tặng
0
0
0
Bình luận (0)
  • PHAN THANH HẢI

    Việc đón Tết năm mới, nhất là nơi cung điện triều đình, là lễ tiết rất quan trọng trong năm theo quan niệm truyền thống.

  • Vườn bà tôi ngày trước đầy hoa trái, bốn mùa xanh rợp lá cây, hầu như mọi thứ cây trên trần gian đều có trong khu vườn ấy, từ cây cỏn con bé mọn như me đất, diếp cá, rêu xanh cho đến cây cao lớn quý hiếm như giáng châu, hải đường, cổ mai, nguyệt quế… đều được có đất nơi ấy để nẩy mầm, có nắng để đơm hoa, có gió để chải mướt, có mưa để trù mật nồng nàn. Hoa trong vườn quanh năm như theo tiếng dạt dào sông nước dòng Hương trước ngõ mà hé cánh hồn nhiên.

  • NGUYỄN THẾ  

    Người Việt từ đất Bắc thiên di vào Thuận Hóa không chỉ mở mang đất đai, phát triển kinh tế mà còn có những hoạt động lễ hội văn hóa truyền thống nhằm gìn giữ nét đẹp văn hóa của dân tộc.

  • PHẠM XUÂN PHỤNG

    Ngày xưa, mẹ tôi thường ru tôi bằng câu ca dao “Hải đường hữu sắc vô hương”. Mẹ tôi dạy rằng: “Hoa Hải Đường ví như cô con gái đẹp về nhan sắc mà không đẹp về phẩm hạnh, là cô gái hư.

  • LƯƠNG DUY CƯỜNG  

    Vợ tôi bảo tết này về Huế chứ, nhớ lắm rồi. Ấy là vì sau những lo toan, gom góp để giải quyết cho xong chuyện nhà cửa, con cái để tạm gọi là an cư ở Sài Gòn, giật mình đã thấy tóc bạc như sương. Mà cũng dễ gần chục năm xa nồi bánh chưng củi lửa của những chiều 30 tết quê nhà.

  • LÊ VŨ TRƯỜNG GIANG  
                                Bút ký   

    Cơn mưa cố xứ đầy bí ẩn và mê hoặc. Tôi sinh vào mùa mưa, mở mắt ra đã thấy mưa, mưa vào lời ru, mưa ôm lấy nôi, mưa qua chiếc nón mẹ che, mưa về trên lối mòn cỏ ướt, mưa đưa tôi đi học, mưa theo ba vào núi, mưa ướt tuổi thơ.

  • TRẦN TÔN NỮ  

    Những ngày giáp Tết, tôi thường lang thang trên những con đường ngắm nhìn những công trình kiến trúc xưa cũ được xây dựng dưới triều Nguyễn.

  • NGUYỄN THỊ DUYÊN SANH  

    Tháng chạp của năm nhuận, có người vẫn bâng khuâng hỏi sao ngày tháng qua nhanh, mới đó mà sắp Tết rồi. Ấy là người ta đã chạm vào cái ngưỡng già nua, bỏ quên từ bao giờ những bồi hồi nao nức hóng Tết.

  • NGUYỄN VĂN HÙNG

    1. Khỉ - biểu tượng xuyên văn hóa
    Khỉ có nhiều đặc tính giống loài người, thuộc loại động vật có vú, sinh con, thường ở trong rừng, ưa nhảy nhót chuyền cành, sống từng bầy đàn, thông minh hơn các loài vật khác, và đặc biệt có tài bắt chước con người.

  • NGUYỄN DƯ  

    - Tết Bính Thân đi xông đất, nói chuyện Khỉ
    - Đừng làm trò khỉ. Không ai muốn bị giông cả năm đâu!

  • LÊ QUANG THÁI

    Từ chốn thành đô cho đến chốn đèo heo hút gió, ánh dương xuân chiếu tỏa rạng soi làm ấm lòng người và muôn loài, muôn vật đều tốt tươi.

  • TRẦN NGUYỄN KHÁNH PHONG  

    Người Tà Ôi gọi con khỉ là alai, con vượn là avô. Trong đời sống kinh tế của họ không có thói quen nuôi hay thuần dưỡng loài thú này nhưng trong đời sống văn hóa thì hình tượng con khỉ, con vượn được xem là con vật linh thiêng, vật tổ của những người có dòng họ mang tên Avô (Yăq Avô), là hình tượng của tín ngưỡng phồn thực, là vị cứu tinh của dân làng từ thuở ban sơ.

  • NGUYỄN THỊ TUYẾT

    Nếu các công trình nghiên cứu về lịch sử sinh vật (Nguồn gốc các loài - Charles Darwin), các công trình tâm lý học (Vật tổ và cấm kỵ - Sigmund Freud) đều khẳng định con người tiến hóa lên từ loài khỉ (tinh tinh) thì nghệ thuật cũng đã chỉ ra sự giáng cấp của con người trong viễn cảnh tương lai. Dù tiến hóa hay giáng cấp đều cho thấy mối quan hệ thân cận giữa người và khỉ trong thế giới đại đồng.

  • TRẦN BẢO ĐỊNH  

    1.
    Hồi chiến tranh, đơn vị tôi đóng ở vùng Thất Sơn. Tiếng là, đóng ở vùng Thất Sơn nhưng thiệt ra, đơn vị luôn di chuyển nhằm đánh lừa địch, giấu tung tích và bảo toàn lực lượng.

  • LÊ VŨ TRƯỜNG GIANG
                               Bút ký

    Đứng trên đồi sầu đông, kia mùa xuân chở bao nguyện ước bay theo từng cơn mưa phùn nhuốm bạc dòng Hương. Dưới ánh nắng non vàng dìu dặt trong cái lạnh se, chợ hoa bắt đầu khai hội từ vườn Phu Văn Lâu và trên những con đường quen thuộc ngày nào. Hoa vàng thắp lửa, xuân rạo rực đất trời.

  • NGUYỄN VĂN ĐĂNG

    Triều đình nhà Nguyễn xem lễ tiết Nguyên đán là một trong ba tiết lớn ở ngự tiền (cùng với lễ Đoan dương và lễ Vạn thọ); tổ chức đại triều ở điện Thái Hòa và thượng triều ở điện Cần Chánh, nhằm tỏ rõ mong muốn về sự phồn thịnh của quốc gia, sự vững tồn của dòng tộc, sự ngơi nghỉ trong chốc lát việc cộng đồng để thưởng thức tiết xuân ấm áp cùng thiên nhiên...

  • PHI TÂN

    Thời tem phiếu, ba tôi là cán bộ xã nên năm nào cũng được phân một suất tem phiếu của Hợp tác xã mua bán gồm thuốc lá Sa Pa, trà Ngọc Sơn, rượu chanh Hà Nội rồi mấy bì kẹo chanh, thêm ký đường màu vàng vàng, vậy thôi cũng đã thấy hương vị của ngày tết rồi.

  • PHƯƠNG ANH

    Một chiều đầu xuân, cơn mưa phùn lất phất và những giọt sương non kết thành một bức rèm mờ ảo. Tôi đi qua phố cổ Bao Vinh. Mùi cỏ cây thật ngọt. Những lộc non mới chớm như đang hò reo chào đón mùa xuân mới.

  • BÙI KIM CHI

    Tôi trở lại Huế sau những năm dài xa cách… Những ngày này Huế đang rộn ràng chuẩn bị đón xuân.