Đoản khúc số 227

14:43 10/03/2023


FAN TUẤN ANH

Tác phẩm "Nụ xuân" của NSNA Đặng Văn Trân

Đoản khúc số 227

Anh và em chỉ còn lại kiếp sống này…
Sau một triệu hóa thân từ những kiếp trước, hóa thân của
ngư long, hóa thân của chim Moa, hóa thân của tê giác
Java, hóa thân của bọ cánh cam và hóa thân của gõ kiến…
Anh và em vẫn chưa được ở bên nhau lấy một lần
Khi em trong hóa thân của hổ, thì anh đang trong hóa thân
của cá sấu, khi em trong thân phận của loài khủng long
lớn nhất Diplodocus, thì anh lại trong thân phận của loài
khủng long nhỏ bé nhất Oculudentavis khaungraae
Tạo hóa đã trêu đùa thân phận của chúng ta
Khi anh gặp em, những chuyến tàu đã ra đi, những cây
quỳnh đã nở hoa, Naoko đã tự sát mất rồi, và những bài ca
đã đi đến phần điệp khúc
Anh không còn lại gì, trong đêm tối, thời gian chảy qua
máu mình, tràn ngập giữa bàn tay

Kỷ niệm ấy của chúng ta, là kỷ niệm của hư vô, kỷ niệm của
karma, kỷ niệm của những gì chưa bao giờ xảy ra ngoài
không gian của ký ức
Em vẽ cho anh một tình yêu tưởng tượng
Anh tạ ơn em bằng nỗi đau đớn khắc khoải sau ba triệu
kiếp người
Luôn có một bức tường Berlin ngăn cách chúng ta ở đó,
cũng như…
Luôn có một con quái vật đầu trâu nằm sâu dưới những mê
cung dưới lòng đất
Nhưng em đã luôn ngoan đạo hiến tế sự trong trắng của
mình cho mẹ Maria cùng đức Jesus Kyto
Niềm khiết trinh vĩnh viễn….
Còn anh đã tàn lụi mình qua sự thờ phụng Brahma – Visnu
 Shiva
Người Hindu cùng nỗi buồn luôn hiện diện
Cuối con đường của kiếp này, anh chỉ còn mỗi Shiva

Khi bóng tối quay về, anh sẽ ra đi
Em ở lại cùng cơn mưa ung thư và phóng xạ
Nỗi đau cho thân phận làm người
Chúng ta, biết bao giờ, mới được làm kiếp sống của thiêu thân
Tự do như loài phù du, không bản thể bên trong như loài sứa
trắng trong và không đớn đau lụi tàn như loài gấu nước
Cái chết chưa xảy ra thì ta đã kịp phân bào

Bàn tay em đã lạnh ướt đầm
Bàn tay anh ấm vẫy em dưới ánh chiều sân ga thuở ấy
Anh hành trình vào bóng đêm, thế giới mà em không bao giờ
nhìn thấy
Còn anh mỗi đêm về đều tưởng tượng em trong những giấc mơ
Chúng ta, cuối cùng, đều hẹn hò và tìm thấy nhau chỉ sau
những điện thờ

Nơi thờ phụng tình yêu và tháng ngày trôi đi đều là
những loài hiến tế
Nếu em ra đi trên kiếp sống này, sau gót chân anh, hãy đừng
rơi lệ
Chúa đã thử thách chúng ta thêm một kiếp người
Sau luân hồi này, trong thân xác của đười ươi
Anh và em sẽ cùng nhau lang thang trong rừng xanh vĩnh viễn
Nụ hôn chia ly, cuối cùng, sau bến xe, không hiển hiện
Nhưng anh biết đâu rằng, sau hàng triệu năm nữa ở trên đời,
em sẽ trao cho

Bởi vì, biết đâu, như những vàng mã đang hóa thân hạnh
phúc thảnh thơi trong những hỏa lò…

(TCSH408/02-2023)

 

 

Đánh giá của bạn về bài viết:
0 đã tặng
0
0
0
Bình luận (0)
Tin nổi bật
  • Nước cuộn xoáy chỗ sông tìm gặp biểnHãy còn nghe hương cỏ THẠCH XƯƠNG BỒ Nơi cuối sông nhớ về nguồn khắc khoảiSông hiền hòa nên được gọi sông THƠ...

  • Những đàn bà không chồngNhư những chiếc mâm cổLặng lẽ đầy rêu phong

  • Kêu sớm, kêu chiều, kêu cả hoàng hônKêu bồ đề xanh (*), kêu tượng đài trắngKêu buốt lá kim trên cây mọc thẳngTiếng kêu nhức nhức Trường Sơn.

  • ...dòng sông quê mang chuyện tình trôi mãisông ơi...

  • Lê Vĩnh Tài sinh tại thành phố Buôn Mê Thuột, hội viên Hội văn nghệ Đắc Lắc. Năm 1996 anh có mặt trong tập thơ “6 ô cửa sổ” cùng với 5 tác giá trẻ Đắc Lắc; Và là đại biểu chính thức dự Hội nghị những người viết trẻ toàn quốc lần thứ V (1998).Thơ Lê Vĩnh Tài đẹp và buồn, bảng lảng như một tiếng gõ cửa mơ hồ, để lại những ngấn sóng xao xuyến trong lòng bạn đọc.

  • Con đẻ của Khánh Hoà nhưng là con dâu của Huế. Lê Khánh Mai tốt nghiệp Thạc sĩ khoa học xã hội và nhân văn, hiện là Tổng biên tập tạp chí Nha Trang. Ngoài 4 tập thơ và 1 tiểu thuyết đã xuất bản, Lê Khánh Mai còn có nhiều thơ in trong các tuyển tập khác.Thơ Lê Khánh Mai lành mà gợi, róc rách giữa hai dòng truyền thống và hiện đại, dùng dằng giữa hai nẻo hiện thực với mộng mơ...

  • Sinh 1954 tại Nghi Lộc,  Nghệ An. Hiện là công nhân ngành in ở Huế. Hội viên Hội Nhà văn Thừa Thiên Huế. Tác phẩm đã xuất bản:- Lá thời gian- Tinh khôi- Chàng ca sĩ bình minh

  • Sinh ngày 29 - 05 - 1978 tại HuếNguyên quán: Đồng Hới - Quảng BìnhĐại biểu Hội nghị những người viết văn trẻ Việt Nam 2 lần V và VIHiện đang công tác tại Khoa Ngữ văn - ĐHSP HuếTác phẩm: Thơ “Khi em mười chín”- NXB Thuận Hoá 1998.

  • Tưởng chừng như dòng sông trôi chật hương                                                 bòng, hương bưởitưởng chừng như con đường quen, quen tựbao giờhình như tôi đã có lần tiền kiếpđêm thiên hà vỡ một ánh sao rơi

  • Có gì mà nhớ quêGặp sông nhìn đăm đắmThương bên lở bên bồiLo quê mùa nước lớn

  • Bãi cát nhàu muối mặnHoang dại một loài hoaAi đặt tên Cúc biểnMàu tím đỏ mượt mà

  • Em về với chị, quê xưaQuê em quê chị, bây giờ quê ai?Cách xa hút tháng năm dàiSao ngày trở lại lạnh gai cả người.

  • (Nhân lời kể của một người chơi chim)

  • Chị tôiphận gáiheo may về lơ lửng sáo diều ngânSông Bồ mười hai bếnbến nào nước đụcbến nào trong...

  • ...Không hề có chia ly, không cả lời giã từ, chỉ phương ấy trongvô vọng của em, chợt giây khắc này bừng chói...

  • Gương mặt thánh thiệnSáng và buồn

  • Sinh 1962 ở Hà Nội, tốt nghiệp Đại học hàng hải tại Liên Xô (1986) và đã từng là thuyền trưởng Hải quân. Ngô Tự Lập đã xuất bản hơn chục đầu sách bao gồm thơ, truyện, tiểu luận và dịch thuật.Anh là hội viên Hội Nhà văn Việt .

  • Sinh năm 1949  tại Bình Lục - Hà . Hội viên Hội Nhà văn Hà Nội.Tác phẩm đã xuất bản:  Dấu lặng - (Thơ)  NXB Văn học 1976;  Đêm thiếu nữ - (Thơ) NXB Văn học 1978. Ngoài ra Trần Lan Vinh còn có thơ in trong các tuyển tập khác.

  • Sinh 1946 tại Liên Minh, Vụ Bản, Nam ĐịnhCử nhân nghệ thuật - Hội viên Hội Nhà văn Hà Nội - Hội viên Hội Mỹ Thuật Hà Nội.Tác phẩm: Trại Muộn (thơ) NXB Văn học 1995;  Mảnh trời qua ô cửa - (thơ) NXB Văn học 1997.

  • Một tiếng thôi mà bao hàm cả cộng đồng dân tộc, cả xứ sở thân yêu với đồng lúa cánh cò, với núi non điệp trùng và rừng vàng biển bạc, những người vợ thương chồng tạo vóc dáng vọng phu.