Dăm năm cuối của thập niên 90, tác giả Ngọc Khương nổi lên với những tập thơ viết cho thiếu nhi như Bim bim và mướp vàng, Cây đàn và bông hồng (in chung với con gái út Kiều Giang). Dạo đó thơ anh được các nhạc sĩ chú ý, tìm đọc và chắp cánh cho những bài: Em là gió mát, Búp bê cổ tích, tập đàn, Nhà cười thành những ca khúc “đứng” được với thời gian.
Tháng 8 năm 2012, đánh dấu sự trở lại đầy ngẫu hứng, nhà thơ Ngọc Khương đã gửi đến bạn đọc một lúc 3 tập thơ: Cây đổi màu, Võng tình và Trăng Nhật Lệ. Đây là những trăn trở của tác giả về những góc cạnh của cuộc sống...
Quý mến một người bạn tâm huyết với thơ, xin được giới thiệu 2 bài thơ của Ngọc Khương như một cộng tác viên mới đến cùng Tạp chí.
Phan Trung Thành (gt)
NGỌC KHƯƠNG
Trăng Nhật Lệ
Gửi về Đồng Hới thân yêu
Vầng trăng ngày xưa ấy
Như mắc vào ta đây
Nửa mặn mòi miệt bể
Nửa hương hoa hồng bay...
Vầng trăng ngày xưa ấy
Lấp lánh nghìn sao băng
Ta như con còng gió
Ngập ngừng... theo ngấn trăng
Ôi vầng trăng Nhật Lệ
Gom từ vạn thương đau
Nhặt từ muôn cát bể
Nghìn trùng, xin nhớ nhau!
Em ơi vầng trăng ấy
Giọt lệ vàng nhớ nhung
Như ngọn đèn bên cửa
Thao thức đến khôn cùng!...
Truy Viễn Đường
Bốn trăm năm trầm mặc, rêu phong
Gạch ngói vỡ đau ngôi đền cổ
Bao triều đại xoay vần, hưng phế
“Truy Viễn Đường”(*) trơ với nước non
Kẻ nịnh thần gieo hận hoàng cung
Sông cuộn sóng thanh gươm buốt máu
Ngôi mộ cổ lung linh kỳ báu
Sắc phong ngàn dâu bể còn nguyên.
Hương vân vi hùng khí địa linh
Thành Lạc về, sao băng huyền thoại
Bao ẩn tích cựa mình bừng dậy
Bước voi thần rậm rịch thời gian.
Bốn trăm năm bao nỗi hợp tan
Bóng tre ngà ấp ngôi đền cổ
Dòng Hòa Giang ru người trong mộ
Hàng dừa xanh mát rượi làng quê.
Cung đàn xưa như vẫn đê mê
Câu tế cũ ngất ngư ngày giỗ
Tiếng trống vọng hồn thiêng tiên tổ
Hương khói trầm thoáng vó ngựa bay
.........................................
(*) (Ngôi đền cổ tại làng Vĩnh Phước, xã Quảng Lộc, huyện Quảng Trạch, Quảng Bình được công nhận di tích lịch sử, văn hóa).
(SH294/08-13)
NGUYỄN THỊ KIM NHUNG
NGUYỄN KHẮC THẠCH
Có những lúc tưởng chừng mọi ranh giới giữa thơ và con người thơ không còn nữa. Thấy người là thấy thơ và ngược lại. Nhiều khi bị rợn ngợp không chụp bắt kịp những cái bóng trong vũ trụ của thơ và con người thơ ấy. Nhưng rồi vẫn tiếp tục dõi theo để được khám phá tầng tầng lớp lớp ý tưởng, ngôn từ ngồn ngộn chảy tràn ra mỗi giờ mỗi phút mỗi giây. Với những chiếc đồng hồ tan chảy trong bức tranh The Persistence of Memory, Salvador Dali chọn cách nắm bắt thời gian bằng hội họa, còn anh vẽ thời gian bằng thơ, bất tận, đều đặn như từng nhịp thở tích tắc từ trái tim anh vậy.
NGUYỄN ĐỨC BÁ
TRẦN NGỌC MỸ
TRẦN VIỆT HOÀNG
NGUYỄN HỒNG VÂN
LÊ VĨNH THÁI
NGÀN THƯƠNG
PHAN DUY
TỊNH BÌNH
NGUYỄN ĐẠI BƯỜNG
Triệu Nguyên Phong - Lê Nhi - Trần Tịnh Yên - Đặng Chương Ngạn - Minh Nguyễn
ĐÀO DUY ANH
HỒ MINH TÂM
NGUYỄN THÁNH NGÃ
KIM LOAN
NGÔ ĐỨC HÀNH
NGUYỄN THIỀN NGHI
VŨ KIM LIÊN