Chùm thơ Phan Duy

08:34 09/06/2025
PHAN DUY

Là ta

Trả cho người
từng dấu chân chung con đường chiều lặng lẽ
cỏ lạ mặt đời cỏ héo chưa xanh

Đi đâu một biến tấu này
ta lạc loài đứng giữa chiều rơi
những mặt người ngủ vùi chênh vênh
ta lạc loài đứng giữa chông chênh

Trả cho người
nét nhàu rất cũ
con đường xưa vắng sỏi đá ta rồi
ôm suy tư trọc trằn dấu cỏ
ta nghi ngờ nét mặt hồn nhiên

Dại khờ quá một niềm tin hoang tưởng
dấu chân nào chẳng giẫm lên nhau
nụ cười nào khô sệt trên môi
phải không em
phải không ta - tình đời hay đưa đẩy

Ta lạc loài trong đôi mắt tính toan
ta lạc loài đứng giữa chiều rơi
 lạc luôn phía ấy những khuôn mặt người

 ta chiều căng chiếc gió
 ta lá trúc bên hè
cứ xanh.


Cuộc đối thoại vô thanh

Những thán ca anh đem phơi vào quỹ đạo
 thời gian vừa khô dấu vân tay
từ cuộc đối thoại vô thanh
sự tuyên ngôn thay nhau ngồi lên ngôi báu
bằng những lần chạm vào lớp kính
như tôi bây giờ

Dưới lớp màn siêu cảm
những tri thức mọc rừng theo kiểu rất riêng
dữ liệu đã còng lưng
mọi thứ phơi bày qua từng ký hiệu
ai cũng muốn giành cho mình phần chân lý
diễn ngôn bằng những giáo thuyết lạ kỳ

Nếu được khước từ
ngôn ngữ sẽ trả lại cho tay khoa học nào đó
cha đẻ của pho từ điển
những ngôi nhà
 bây giờ con người khoái thả rông ra ngõ

Như tôi bây giờ
bằng những lần chạm tay vào lớp kính
cuộc ẩu đả lại bắt đầu
từ sự vô thanh.

(TCSH435/05-2025)

 

 

Đánh giá của bạn về bài viết:
0 đã tặng
0
0
0
Tin nổi bật
  • Người gieo mùa thu trong thành phố bỏ đi rồibỏ hoang công viênbỏ hoang những con đường thông thốcbỗng thấy lạ những mặt người, lạ trời, lạ đấtcòn mỗi ngọn heo may bạn cũ dẫn đường

  • ...Trăng non hé cửaCuội lẻn thăm nhàMây ôm chăn cưới, ru giấc CuộiVà...

  • Có những mùa hè không nắngvà mùa thu không trăngthời gian đi trên những lối mòn không thể thấy.

  • Thời mặt đất thiếu mênh môngCá nhân lang bạt chân trầnChạy tích cực trong mọi hình thức

  • Ta đã sống, và ta còn sốngCháy hết mình vì phẩm giá kiếp ngườiTa đã trải vô vàn cay đắngNên bây giờ đời càng đẹp gấp đôi

  • ...Sao nhiều việc vẫn còn im lặng đáSức ỳ nào?Sao nhiều việc không bén nhanh như                                              cứu hoả...

  •                 Tặng Hoàng HưngCó thật ông đấy không?Vừa đi vừa đếm bướcNhững bước trầm trên trảng cátMột bước lên, lại một bước lùi về

  • ...Âm dương day trở cuộc sinh thànhMùa tinh tú phong phanh...

  • Nước cuộn xoáy chỗ sông tìm gặp biểnHãy còn nghe hương cỏ THẠCH XƯƠNG BỒ Nơi cuối sông nhớ về nguồn khắc khoảiSông hiền hòa nên được gọi sông THƠ...

  • Những đàn bà không chồngNhư những chiếc mâm cổLặng lẽ đầy rêu phong

  • Kêu sớm, kêu chiều, kêu cả hoàng hônKêu bồ đề xanh (*), kêu tượng đài trắngKêu buốt lá kim trên cây mọc thẳngTiếng kêu nhức nhức Trường Sơn.

  • ...dòng sông quê mang chuyện tình trôi mãisông ơi...

  • Lê Vĩnh Tài sinh tại thành phố Buôn Mê Thuột, hội viên Hội văn nghệ Đắc Lắc. Năm 1996 anh có mặt trong tập thơ “6 ô cửa sổ” cùng với 5 tác giá trẻ Đắc Lắc; Và là đại biểu chính thức dự Hội nghị những người viết trẻ toàn quốc lần thứ V (1998).Thơ Lê Vĩnh Tài đẹp và buồn, bảng lảng như một tiếng gõ cửa mơ hồ, để lại những ngấn sóng xao xuyến trong lòng bạn đọc.

  • Con đẻ của Khánh Hoà nhưng là con dâu của Huế. Lê Khánh Mai tốt nghiệp Thạc sĩ khoa học xã hội và nhân văn, hiện là Tổng biên tập tạp chí Nha Trang. Ngoài 4 tập thơ và 1 tiểu thuyết đã xuất bản, Lê Khánh Mai còn có nhiều thơ in trong các tuyển tập khác.Thơ Lê Khánh Mai lành mà gợi, róc rách giữa hai dòng truyền thống và hiện đại, dùng dằng giữa hai nẻo hiện thực với mộng mơ...

  • Sinh 1954 tại Nghi Lộc,  Nghệ An. Hiện là công nhân ngành in ở Huế. Hội viên Hội Nhà văn Thừa Thiên Huế. Tác phẩm đã xuất bản:- Lá thời gian- Tinh khôi- Chàng ca sĩ bình minh

  • Sinh ngày 29 - 05 - 1978 tại HuếNguyên quán: Đồng Hới - Quảng BìnhĐại biểu Hội nghị những người viết văn trẻ Việt Nam 2 lần V và VIHiện đang công tác tại Khoa Ngữ văn - ĐHSP HuếTác phẩm: Thơ “Khi em mười chín”- NXB Thuận Hoá 1998.

  • Tưởng chừng như dòng sông trôi chật hương                                                 bòng, hương bưởitưởng chừng như con đường quen, quen tựbao giờhình như tôi đã có lần tiền kiếpđêm thiên hà vỡ một ánh sao rơi

  • Có gì mà nhớ quêGặp sông nhìn đăm đắmThương bên lở bên bồiLo quê mùa nước lớn

  • Bãi cát nhàu muối mặnHoang dại một loài hoaAi đặt tên Cúc biểnMàu tím đỏ mượt mà

  • Em về với chị, quê xưaQuê em quê chị, bây giờ quê ai?Cách xa hút tháng năm dàiSao ngày trở lại lạnh gai cả người.