(SHO) BẠN VỀ BÊN PHỐ XƯA MƯỜI BỐN NĂM RỒI SAO SƠN.
CHIỀU NAY TÔI ĐI TRÊN PHỐ XƯA GEORGETOWN MÀ NHỚ BẠN
Chân dung nhạc sỹ Trịnh Công Sơn do Đinh Cường vẽ
Tôi biết bạn không thể nào quên
những người bạn của thời chưa đầy
hai mươi tuổi. thời của ướt mi, thương
một người với Hà Thanh con chim sơn ca
Thanh Hải guitare, Đặng Nho clarinette
thời của những tiếng hát tiếng đàn
sao mà say đắm quyến rũ trên
đài phát thanh Huế. thời cứ chiều
chiều đi lên đi xuống hai con đường
chính Ngã Giữa - Trần Hưng Đạo
có lúc cùng nhau qua ngồi cà phê Lạc Sơn,
bên kia đường. nhớ lửa mồi là sợi giây [1]
dừa cháy thường trực, thò đầu ra khỏi
miệng lon dùng cho khách mồi thuốc...
tôi biết bạn không thể nào quên
về trên phố cao nguyên ngồi
tiếng gà trưa gáy khan bên đồi
ôi những trưa B'lao vắng vẻ, nơi căn nhà
có phòng bạn trọ, chim vào làm tổ
vỏ bao thuốc chất đống đêm về ra chơi
billard ngoài con đường lộ. tiệm có ngọn đèn
manchon chao, hay những đêm Dran âm u
hai người bạn nằm trên hai chiếc
giường gỗ ván thông, ngọn nến trắng
thức khuya viết thư miên man
gởi Hướng Dương, tên hồn nhiên
bạn gọi Dao Ánh, thời của Còn tuổi nào
cho em: tuổi nào lang thang thành phố
tóc mây cài thời của Tuổi đá buồn…
và thời của Sài Gòn. đêm khuya bạn hay gọi
Lữ Quỳnh. Sâm Thương đến dù giữa khuya.
ba bốn giờ sáng bạn đi băng qua con hẻm
nhỏ Hiền Vương. đập cửa cái studio nhỏ bé
của tôi trong xóm, ngồi chơi và chờ người
thiếu nữ xinh đẹp ra bán hàng ngoài phố sớm
thời bạn vẽ bao nhiêu là chân dung đẹp
nay những nụ môi hồng, ánh mắt ấy bay về đâu...
thời của chiều chiều ra khách sạn Bông Sen
do anh Muộn làm giám đốc. có để riêng cho
Nguyễn Quang Sáng và bạn một phòng ngồi uống rượu
trên lầu cao. nhìn những mái ngói nâu. trời chiều
Sài Gòn. nhìn đàn chim én lượn vòng này qua vòng khác
thời của: Chiều trên quê hương tôi .
Nắng phơi trên màu ngói non tươi Gió mang tin một mùa sẽ tới
Sẽ mưa lâu hoặc cơn nắng dài
cơn nắng dài từ những ngày thay đổi ấy
và làm sao quên một mùa tuyết phủ
chúng ta cùng lang thang trên những góc phố Montréal
những ngày bạn qua thăm gia đình các em
đêm vào nghe blues jazz. nhớ mãi tiếng đại hồ cầm
chiều nay đọc tin sẽ ra cuốn sách viết về Mẹ
trong dịp tưởng niệm mười bốn năm ngày bạn mất
tôi lại nhớ đến cái tượng nhỏ Mẹ Con bằng đất nung
của Trương Đình Quế đổi tôi lấy bức tranh nhỏ [2]
khi đi không mang theo vì nặng. tôi để lại tặng bạn
bạn đã cho gắn trên bục cao để ở mộ bác gái thật đúng và đẹp
bạn quá hạnh phúc khi nằm cạnh mộ mẹ ở Gò Dưa
mười bốn năm rồi sao Sơn. làm sao kể hết những kỷ niệm
tôi vẫn luôn giữ tận cùng trong lòng tôi một tình bạn
từ thời hai mươi tuổi. nhớ bạn đi đâu về cũng hỏi người làm
bà có nhà không. bạn thương yêu mẹ hết mực.
thương yêu các em hết mực. như vậy là bạn đã yên tâm nằm xuống.
và tôi vẫn biết. chúng ta cùng thích phố phường. những tháng cuối cùng
tôi về thăm bạn. mùa hè. chiều cùng nhau ra ngồi Givral
khi trở lại Virgina. mùa xuân bạn mất. đúng mùa hoa anh đào nở
năm nay trời băng giá nhiều. mùa hoa anh đào nở chậm Sơn ơi...
Để nhớ 14 năm ngày TCS mất (1 tháng 4 năm 2001 – 1 tháng 4 năm 2015)
Virginia, March 27, 2015
Đinh Cường
------------------
[1] Hoàng Xuân Sơn - Cũng Cần Có Nhau - Phóng bút
Nhân Ảnh xuất bản 2013. trang 16
[2] Trương Đình Quế sinh năm 1939 tại Đà Nẵng. Hiện sống tại Sài Gòn
Tốt nghiệp Cao Đẳng Mỹ Thuật Gia Định năm 1961
trước đó có theo học 2 năm điêu khắc tại Cao Đẳng Mỹ Thuật Huế
với thầy Trương Đình Ý, còn lưu lại tượng Cánh Chim bên sân trường
là một nhà điêu khắc tài hoa cùng thời Mai Chửng và Lê Thành Nhơn
I. Rồi quẩn quanh những tường mưa loang lổtự làm đầy mình bằng im lặng bằng nghe ngóng sự chuyển động của những câu thơ khúc ca xưa trên lửng lơ bìa sách cũ
Bạn đã đi qua cây cầu đó, và đã bình thản quay nhìn, những mảnhvỡ những ván đinh dây thừng, những vằn xoắn bứt tung rớt tả tơixuống vực sâu, nơi sóng nước đang ầm ào cuộn xoáy
...Trong vại chượp mắm phơi ngấu những linh hồn cáChảy rân rân trong da thịt con ngườiMáu ta nóng hay là nước mắm...
Những thiếu phụ vừa đi vừa vấn lại giấc mơ ngái ngủTrăng non ngậm sương, bầu vú họ ngậm trăng
Nhóng nhánh mắt chuồn chuồn bay thấpCỏ gà rưng rức lối gaiVáng trứng rộ tăm tăm mùa cá đẻ
Đó là hành trình của gióThổi qua mấy mùa chiêm bao
...kẹt cửa run nắm tay dịu dàngem đã về chưakhông có tiếng đáp lời, không còn ai...
Thành phố tôi như một ráng mâyTrôi ngoài cửa gióNhững lóng rêu lần qua tay áo rũ Cuối sông lơ đãng rượu như mình
Em đừng thả nửa giấc mơĐể không qua kịp nửa bờ lá dâu
những tình cờ mà con người ngỡ là sự sắp đặt của thượng đếtôi đã gặp ôngmột lầnhai lần
Morningtonban mai chạy tới chân mây rắc bạcgặm bình minh nở gặm cỏ non tơlốm đốm trắng những chú bò đực kiêu hãnh
lưng chừng sángngực em căng đầy giấc mơ anhlong lanh xanhmùa Đông phương trinh tiết
Vú nóngngười đàn bà dán thân thể nâu bóng vàonỗi đợi
Một tháng 30 ngàyMột năm 12 thángThời gian có thể đưa ra đong đếmTình yêu không thấy hình hài
Ta lặn vào nhau chênh chao nỗi nhớNhững niềm yêu lấm cát cuộn tràoÁnh lửa khuya phải chăng là ảoVẫy vùng trong mắt em sâu?
Người đàn bà se bóng tối trong tôikhông đêm tân hôntạo hóa nhọc nhằn đẩy bánh xe tạo hóavòng quay rớt một con ốc như con ốc sên nhòe nhoẹt nước trên đường đi qua
Người bước vào bức tranh tôikhông sắc màunét cọ vẽ bằng sóng - sóng vang không gian 18 chiềuchật chội cơn mơ
Hành hương về núi Thần ĐinhLên chùa Kim Phong trên nghìn bậc đá
Mở những khát vọng raCánh cửa đập tan bờ sóngTrái tim không thể hú hớ nổi ngọn gió thơ trên đồi hoang vuMênh mông vỡ vụn và tự mất dần bóng tối lung linh
Tôi về vốc nước dòng sôngChút rong rêu cũ phiêu bồng đã lâuCòn đây sóng vỗ chân cầuTiếng đàn xưa lạnh, ngọn cau nắng tàn