(SHO) BẠN VỀ BÊN PHỐ XƯA MƯỜI BỐN NĂM RỒI SAO SƠN.
CHIỀU NAY TÔI ĐI TRÊN PHỐ XƯA GEORGETOWN MÀ NHỚ BẠN
Chân dung nhạc sỹ Trịnh Công Sơn do Đinh Cường vẽ
Tôi biết bạn không thể nào quên
những người bạn của thời chưa đầy
hai mươi tuổi. thời của ướt mi, thương
một người với Hà Thanh con chim sơn ca
Thanh Hải guitare, Đặng Nho clarinette
thời của những tiếng hát tiếng đàn
sao mà say đắm quyến rũ trên
đài phát thanh Huế. thời cứ chiều
chiều đi lên đi xuống hai con đường
chính Ngã Giữa - Trần Hưng Đạo
có lúc cùng nhau qua ngồi cà phê Lạc Sơn,
bên kia đường. nhớ lửa mồi là sợi giây [1]
dừa cháy thường trực, thò đầu ra khỏi
miệng lon dùng cho khách mồi thuốc...
tôi biết bạn không thể nào quên
về trên phố cao nguyên ngồi
tiếng gà trưa gáy khan bên đồi
ôi những trưa B'lao vắng vẻ, nơi căn nhà
có phòng bạn trọ, chim vào làm tổ
vỏ bao thuốc chất đống đêm về ra chơi
billard ngoài con đường lộ. tiệm có ngọn đèn
manchon chao, hay những đêm Dran âm u
hai người bạn nằm trên hai chiếc
giường gỗ ván thông, ngọn nến trắng
thức khuya viết thư miên man
gởi Hướng Dương, tên hồn nhiên
bạn gọi Dao Ánh, thời của Còn tuổi nào
cho em: tuổi nào lang thang thành phố
tóc mây cài thời của Tuổi đá buồn…
và thời của Sài Gòn. đêm khuya bạn hay gọi
Lữ Quỳnh. Sâm Thương đến dù giữa khuya.
ba bốn giờ sáng bạn đi băng qua con hẻm
nhỏ Hiền Vương. đập cửa cái studio nhỏ bé
của tôi trong xóm, ngồi chơi và chờ người
thiếu nữ xinh đẹp ra bán hàng ngoài phố sớm
thời bạn vẽ bao nhiêu là chân dung đẹp
nay những nụ môi hồng, ánh mắt ấy bay về đâu...
thời của chiều chiều ra khách sạn Bông Sen
do anh Muộn làm giám đốc. có để riêng cho
Nguyễn Quang Sáng và bạn một phòng ngồi uống rượu
trên lầu cao. nhìn những mái ngói nâu. trời chiều
Sài Gòn. nhìn đàn chim én lượn vòng này qua vòng khác
thời của: Chiều trên quê hương tôi .
Nắng phơi trên màu ngói non tươi Gió mang tin một mùa sẽ tới
Sẽ mưa lâu hoặc cơn nắng dài
cơn nắng dài từ những ngày thay đổi ấy
và làm sao quên một mùa tuyết phủ
chúng ta cùng lang thang trên những góc phố Montréal
những ngày bạn qua thăm gia đình các em
đêm vào nghe blues jazz. nhớ mãi tiếng đại hồ cầm
chiều nay đọc tin sẽ ra cuốn sách viết về Mẹ
trong dịp tưởng niệm mười bốn năm ngày bạn mất
tôi lại nhớ đến cái tượng nhỏ Mẹ Con bằng đất nung
của Trương Đình Quế đổi tôi lấy bức tranh nhỏ [2]
khi đi không mang theo vì nặng. tôi để lại tặng bạn
bạn đã cho gắn trên bục cao để ở mộ bác gái thật đúng và đẹp
bạn quá hạnh phúc khi nằm cạnh mộ mẹ ở Gò Dưa
mười bốn năm rồi sao Sơn. làm sao kể hết những kỷ niệm
tôi vẫn luôn giữ tận cùng trong lòng tôi một tình bạn
từ thời hai mươi tuổi. nhớ bạn đi đâu về cũng hỏi người làm
bà có nhà không. bạn thương yêu mẹ hết mực.
thương yêu các em hết mực. như vậy là bạn đã yên tâm nằm xuống.
và tôi vẫn biết. chúng ta cùng thích phố phường. những tháng cuối cùng
tôi về thăm bạn. mùa hè. chiều cùng nhau ra ngồi Givral
khi trở lại Virgina. mùa xuân bạn mất. đúng mùa hoa anh đào nở
năm nay trời băng giá nhiều. mùa hoa anh đào nở chậm Sơn ơi...
Để nhớ 14 năm ngày TCS mất (1 tháng 4 năm 2001 – 1 tháng 4 năm 2015)
Virginia, March 27, 2015
Đinh Cường
------------------
[1] Hoàng Xuân Sơn - Cũng Cần Có Nhau - Phóng bút
Nhân Ảnh xuất bản 2013. trang 16
[2] Trương Đình Quế sinh năm 1939 tại Đà Nẵng. Hiện sống tại Sài Gòn
Tốt nghiệp Cao Đẳng Mỹ Thuật Gia Định năm 1961
trước đó có theo học 2 năm điêu khắc tại Cao Đẳng Mỹ Thuật Huế
với thầy Trương Đình Ý, còn lưu lại tượng Cánh Chim bên sân trường
là một nhà điêu khắc tài hoa cùng thời Mai Chửng và Lê Thành Nhơn
Tặng nhà thơ Lâm Hiểu Đông Trời đang mưa mát câyQua công viên Thâm Quyến (*)- Cả thế giới trong nàyTựa bảo tàng bày biện
Tôi ra lệnh cho giao thừa dừng lạiThế kỷ XX khoan hãy ra điThế kỷ XXI đừng đến vội
Mùa thu hẹn ta về Hà NộiTa rong chơi quên cả lối vềMột mình phiêu lãng miền sơn cướcVui cùng trăng cụng chén sơn khê
Vô tư quá tôi trở thành khờ dạiNên chi lỡ hẹn một lời thề
Ba bông hoa mang đêm phi qua vườn saoanh và em định mệnh dịu sángmở địa cầu trinh tiếtlửa quàng xanh yếm cổ mùa đông
Cơn lũ xoáy mòn vai mẹGiạt trôi manh áo em thơNhận chìm bếp lửaNhững hạt lúa không biết lội
Em huyền ảo với mùi hương hoa đạiVà trắng trong như một búp sen hồTôi lầm lỡ nói lời vụng dạiKẻ phàm phu tục tử đến sân chùa.
Người nghệ sĩ lang thangMùa xuân chạm khắc nụ cười ẩn sâu trong từng ô vuông cửa khép
Ơi con chim nhỏ của ta ơiBão tố đêm qua đã dịu rồiNước nước vây quanh thành ốc đảoChỉ còn chim nhỏ với ta thôi
...Ta chỉ là hạt bụiGiữa đất trời mênh mông...
ngày tình yêu chớm nởnhững bông hồng ngát hươngbây giờ hoa, em hỡicánh rã rơi lạnh lùng
...Đàn bướm bay quaÔi những đàn bướm cứ bay qua vườn...
...Bao năm dựngđá nằm chơi với rừng...
...Bon chen lắm chỉ mệt ngườiHồn nhiên bố sống cuộc đời hiền lương...
Linh hồn đã bay...
...Hoa giấy có màu sao không nói...
Có ai không? Tiếng kêu ném vào chiều. Mùa xuân im lặng. Nghe rõtiếng những mầm cây cục cựa. Thì ra chiều này chưa gió ở hoàng hôn.
Tôi đi về phía cánh đồngBất chợt nghe tiếng nhọc nhằn lúa hátVọng từ thẳm sâu đất đai trăn trở...
Khư khư ôm bóng Lam Kiềutrăng lùa Cuội xuống phì nhiêu cánh đồng
Áo em màu trắng mịnDưới trăng ngời sáng trongÁo anh sờn vai bạcTrăng sáng xanh màu rong