Trang thơ Phạm Phương Thảo

14:49 08/12/2014

(Trích trong tập thơ sắp in: “Những vẻ đẹp khác”)

Bùn thơm trong sen

 

Những lời tuyệt diệu đời dành hết cho sen

Mấy ai nhìn thấy vẻ đẹp khác của bùn?

 

Tầng tầng dưới đáy

Cất giữ muôn vàn bí ẩn

Những vẻ đẹp ngấm sâu lòng đất Mẹ

 Hương bùn được vun ngấm dày  trong lớp áo của người gieo hạt

Đầm đìa

thâm nâu trầm tích …

 

Bùn  ngấm trên sợi tóc

Những người bà, người mẹ, người vợ, người chị của chúng tôi

Những người đàn bà âm thầm gieo cơn mơ nơi đáy nước

Họ dịu dàng tỏa ánh sáng và bóng mát cho đời

Kết nụ trong tôi

Trổ những đóa sen tươi

Lấp lánh

 

Nụ cười đất Mẹ đẫm bùn thơm 

Những giấc mơ tinh khôi bừng lên cùng lá xanh bông trắng

 

Nơi chân trời ngậm ngùi đen đỏ

Ngàn đời bão tố

Và ngàn đời nâu đen

Ngàn đời

Bùn

tỏa hương trong sen

Hà Nội 2012

 

 

 

Bà Nội

Trong ký ức tuổi thơ tôi non nớt

Bà tôi lưng còng

Không đi chợ trời mưa…

 

Lời Bà xưa

xa vời như cổ tích

Bà tưới mát giấc mơ tôi bằng rất nhiều  những câu chuyện kể

Phảng phất thánh ca buồn

Xưa như bàn tay Bà bóng nhăn nheo

 

Mỗi ngày lại mỗi ngày

Con ong cần cù những sáng những trưa

Bà đếm ngày tròn chắc như vành khăn người cuốn nghiêng trên tóc 

Cọng tóc đã bạc màu

Cây chổi cặm cụi rơi…

 

Bà nội thổi cơm và kể những chuyện đời

Tôi thích chàng Thạch Sanh hiện về đây và vào rừng đốn củi

Cô Tấm dịu dàng, quả thị đẹp như mơ

Bây giờ tôi mới biết mẹ con Tấm sao mà ác thế

Rưng rưng trong tôi khúc hát Nhị Độ Mai và Lưu Bình Dương Lễ

Xa vời…

 

Giấc mơ tuổi thơ tôi

Còn rì rầm lời rủ rỉ à ơi

Bát canh xưa sao mà ngon đến thế

Rau đay, rau dền rất già còn chúng tôi thì trẻ

Trong giấc mơ con công xinh đẹp, ngọn mồng tơi nhảy múa

Cái ngủ trên lưng tôi xao xác ngón tay bà…

 

Ngày Bà  đòi ra mộ để đưa tiễn Cha tôi

Lưng bà tôi còng lắm

Ngàn lá vàng rơi rơi trên đồi vắng

Bà tôi khóc  “Lá vàng  vẫn còn ở trên cây…”

 

Dáng Bà tôi trầm xuống

Xoáy vào tim tôi cong như dấu hỏi

Trong cơn mơ tôi khóc

Gọi Bà ơi

 

Bà ngồi dậy

vấn khăn

 móm mém cười…

Hà Nội 2009

 

 

Yếm Đào

 

Em

Nõn nường

Yếm đào chẽ ba

Ôm trọn tình yêu

Một vòng tròn kín cổ

Dẫu ngàn xưa và bây giờ vẫn thế

Yếm đào em rạo rực thắt lưng xanh

 

Nhẫn nại em

Cổ kiêu ba ngấn

Cần cù em

Thắt đáy lưng ong

Đầy đặn em thao thức một khuôn rằm

Mắt lá dăm lúng liếng

Lúa đồng thơm em làm vỡ mảnh trăng…

 

Theo em

lặn lội thân cò

Vất vả nuôi con và chờ chồng biền biệt

Vẹn tròn cổ kiêu ba ngấn...

Đôi bàn chân thon

Em bước vào huyền thoại Việt Nam

 

Kìa Yếm Đào

Áo tứ thân gọi về lời ca chèo náo nức  

Thu đã ngập vàng trong hoa cúc

Yếm Đào xưa đã hội  nhập vẻ phồn thực hôm nay

Kìa má hồng môi thắm 

Nước non Em tung tẩy

Gánh

từng ngày.

Hà Nội 20/10/2013

 

 

 

Thu vào phố

 

Những người đàn bà ngóc ngách từ khắp nơi

Gánh mùa thu vào phố

Trĩu nặng tuổi đời mình

Gánh nỗi lo muôn thuở …

 

Nhãn lồng Hưng Yên đọng sương đêm trăn trở

Hương cốm làng Vòng giấu mình trong lá sen lấp ló

Những trái ổi Văn Giang văng vẳng ngọt tiếng hót chim oanh

Những đóa sen tươi môi tím thẫm trên cành…

 

Những người đàn bà nhịp chân bước nhanh nhanh

Gánh cả gió thu qua sông Hồng mùa lũ

Bờ đê côi cút nắng

Sau lưng họ rất nhiều cơn gió nữa

Lồng lộn đuổi quanh…

 

Những người đàn bà

Vẫn mải  miết gánh mùa thu vào phố

Thả sau lưng

Nỗi nhọc nhằn muôn thuở…

 

Na bưởi nức hương đêm

Sao những bước chân đen?

Những bước chân sớm nay chở thu về cong oằn mái phố?

Hà Nội tháng 8/2013

 

 

Chiều Mèo Vạc và em

                                          

Cao nguyên đá

Hồn nhiên tiếng em cười

Hoang sơ bóng lá

Rung rinh điệu khèn môi

Dẫu một vùng xa xôi

Chỉ có đá

Với Trời…

 

Em nghiêng vào đá

Núi cao chợt im lặng cúi đầu

Có phải Em đem giấc mơ mùa lạ

Lên Mèo Vạc với tôi

Nơi núi đồi

Đá vụn vỡ từng mảnh đau chân thật

Từng số phận xây xước những buồn vui …

 

Núi cheo leo

Bóng cô gái Mèo

Gùi mây trắng

Tỉa nắng vàng

Bước chân trần đi hoang

 

Đá cùng em hát lời của núi

Cao vút chiều và trong veo tiếng suối

Vạt Xuyến Chi hoang dại 

Giấu nỗi buồn vẫn đơm hoa sau khe đá tai mèo…

 

Em người Bác sỹ

Lên với bản Mèo

Lên với người nghèo

Nụ cười lấp lánh bay

 

Bước chân vui nhún nhảy

Tóc mềm bay, ruộng lúa nương thơm nức

Chiều Mèo Vạc

Tím ngắt hoàng hôn…

Hà Nội 2012

 

Đánh giá của bạn về bài viết:
0 đã tặng
0
0
0
Bình luận (0)
Tin nổi bật
  • LTS: Trại sáng tác Văn học Nghệ thuật của Ủy ban toàn quốc Liên hiệp các Hội VHNT Việt Nam tại Cố đô thơ mộng đã bế mạc cách nay hơn 1 tháng. Trong ký ức của Huế bây giờ là một khoảng trống mênh mang tình mà “loài - thi - sĩ” đã giăng mắc như những dấu lặng không thể mờ phai trên hình hài từng nẻo phố… Sông Hương trân trọng giới thiệu chùm thơ rút từ hơn 100 tác phẩm ở Trại viết Cố Đô.

  • Có thể ngày mai cỏ sẽ mọc đều hơnDưới bước chân mình anh sẽ nghe nhịp đời tan chảyEm định cư trong những ký ức thời gian nhập nhòe mùa phượng đỏMột góc Huế bình yên Thiên  Mụ nắng chan vàng

  • Người gieo mùa thu trong thành phố bỏ đi rồibỏ hoang công viênbỏ hoang những con đường thông thốcbỗng thấy lạ những mặt người, lạ trời, lạ đấtcòn mỗi ngọn heo may bạn cũ dẫn đường

  • ...Trăng non hé cửaCuội lẻn thăm nhàMây ôm chăn cưới, ru giấc CuộiVà...

  • Có những mùa hè không nắngvà mùa thu không trăngthời gian đi trên những lối mòn không thể thấy.

  • Thời mặt đất thiếu mênh môngCá nhân lang bạt chân trầnChạy tích cực trong mọi hình thức

  • Ta đã sống, và ta còn sốngCháy hết mình vì phẩm giá kiếp ngườiTa đã trải vô vàn cay đắngNên bây giờ đời càng đẹp gấp đôi

  • ...Sao nhiều việc vẫn còn im lặng đáSức ỳ nào?Sao nhiều việc không bén nhanh như                                              cứu hoả...

  •                 Tặng Hoàng HưngCó thật ông đấy không?Vừa đi vừa đếm bướcNhững bước trầm trên trảng cátMột bước lên, lại một bước lùi về

  • ...Âm dương day trở cuộc sinh thànhMùa tinh tú phong phanh...

  • Nước cuộn xoáy chỗ sông tìm gặp biểnHãy còn nghe hương cỏ THẠCH XƯƠNG BỒ Nơi cuối sông nhớ về nguồn khắc khoảiSông hiền hòa nên được gọi sông THƠ...

  • Những đàn bà không chồngNhư những chiếc mâm cổLặng lẽ đầy rêu phong

  • Kêu sớm, kêu chiều, kêu cả hoàng hônKêu bồ đề xanh (*), kêu tượng đài trắngKêu buốt lá kim trên cây mọc thẳngTiếng kêu nhức nhức Trường Sơn.

  • ...dòng sông quê mang chuyện tình trôi mãisông ơi...

  • Lê Vĩnh Tài sinh tại thành phố Buôn Mê Thuột, hội viên Hội văn nghệ Đắc Lắc. Năm 1996 anh có mặt trong tập thơ “6 ô cửa sổ” cùng với 5 tác giá trẻ Đắc Lắc; Và là đại biểu chính thức dự Hội nghị những người viết trẻ toàn quốc lần thứ V (1998).Thơ Lê Vĩnh Tài đẹp và buồn, bảng lảng như một tiếng gõ cửa mơ hồ, để lại những ngấn sóng xao xuyến trong lòng bạn đọc.

  • Con đẻ của Khánh Hoà nhưng là con dâu của Huế. Lê Khánh Mai tốt nghiệp Thạc sĩ khoa học xã hội và nhân văn, hiện là Tổng biên tập tạp chí Nha Trang. Ngoài 4 tập thơ và 1 tiểu thuyết đã xuất bản, Lê Khánh Mai còn có nhiều thơ in trong các tuyển tập khác.Thơ Lê Khánh Mai lành mà gợi, róc rách giữa hai dòng truyền thống và hiện đại, dùng dằng giữa hai nẻo hiện thực với mộng mơ...

  • Sinh 1954 tại Nghi Lộc,  Nghệ An. Hiện là công nhân ngành in ở Huế. Hội viên Hội Nhà văn Thừa Thiên Huế. Tác phẩm đã xuất bản:- Lá thời gian- Tinh khôi- Chàng ca sĩ bình minh

  • Sinh ngày 29 - 05 - 1978 tại HuếNguyên quán: Đồng Hới - Quảng BìnhĐại biểu Hội nghị những người viết văn trẻ Việt Nam 2 lần V và VIHiện đang công tác tại Khoa Ngữ văn - ĐHSP HuếTác phẩm: Thơ “Khi em mười chín”- NXB Thuận Hoá 1998.

  • Tưởng chừng như dòng sông trôi chật hương                                                 bòng, hương bưởitưởng chừng như con đường quen, quen tựbao giờhình như tôi đã có lần tiền kiếpđêm thiên hà vỡ một ánh sao rơi

  • Có gì mà nhớ quêGặp sông nhìn đăm đắmThương bên lở bên bồiLo quê mùa nước lớn