Nguyễn Thị Thúy Hạnh từng viết “Thơ ca, chẳng phải sao, trước hết là lời tự sự của/ về thân phận?” (Những chuyển động chữ), và trong một bài thơ khác, lại viết: “Sau lưng tôi/ Một chiếc bóng bị thương” (Hà Nội)...
Quả nhiên thơ Nguyễn Thị Thúy Hạnh với những sắc thái lạ, đi ra từ trái tim một cách như nhiên, với những bước chân thanh tân, rất mới của chữ. Chữ như những viên nén chạm đến là có thể vỡ ra, găm những mảnh xúc cảm sắc nhọn vào tâm thức người đọc, phái sinh cộng cảm bùng vỡ. Thơ Hạnh mang tâm thế của một người trẻ, mạch thơ đã ắp đầy truyền lửa suy tư…
Nguyễn Thị Thúy Hạnh hiện đang công tác ở Viện Văn học Việt Nam, đã xuất bản tập “Di chữ” năm 2017. Sông Hương trân trọng giới thiệu cùng bạn đọc chùm thơ của Thúy Hạnh vừa gửi đến.
S.H
NGUYỄN THỊ THÚY HẠNH
Mỹ dạ ngâm
Những bàn tay tự tử trong gió
những cánh hoa đội mồ để múa
tôi ngắm đêm
mưa như sóng mênh mông
Mưa trong trăng
Vành môi cong cong
Lấp lánh nước mắt
Thập giá thơ
Treo những cơn đau
Kéo dài nghìn năm
Mỏi thân xác tôi
Những câu thơ chữ thập
Ngày hôm sau bình yên
Cơn gió anh hôn những giọt nước mắt
Trên môi em
Bóc một lớp vỏ
bóc một lớp vỏ bóc một lớp vỏ bóc một lớp vỏ bóc một lớp vỏ bóc một lớp vỏ bóc một lớp vỏ bóc một lớp vỏ bóc một lớp vỏ bóc một lớp vỏ thấy lộ ra
một thân thể phì nhiêu chữ
mọc lên như cái cây xanh tốt mà
nỗi buồn là con sâu đo bầu trời
dằng dặc bản nháp gió
nào hãy cởi ra từng nỗi đau đớn
cởi bỏ nỗi tủi hổ để nhìn ngắm
một tâm thân trong trắng, nơi cái chết
chờ đợi ta phía trước, rất đỗi mịn êm
tựa cách ta bước vào mặt trăng - bào thai trong bụng đêm
Mù(ư)a thu
một chiều không muốn gặp ai
buông bóng
cựa quậy trong lòng tay cái vành tai đứt
vẽ em hàng mi nhiệt đới đôi mắt như rừng
căn phòng trăng non
mưa rụng đầy tháng tám
mưa rơi như tiếng người già nhai trầu
rồi tạnh bằng màu rong rêu
(TCSH351/05-2018)
NGUYỄN THỊ KIM NHUNG
NGUYỄN KHẮC THẠCH
Có những lúc tưởng chừng mọi ranh giới giữa thơ và con người thơ không còn nữa. Thấy người là thấy thơ và ngược lại. Nhiều khi bị rợn ngợp không chụp bắt kịp những cái bóng trong vũ trụ của thơ và con người thơ ấy. Nhưng rồi vẫn tiếp tục dõi theo để được khám phá tầng tầng lớp lớp ý tưởng, ngôn từ ngồn ngộn chảy tràn ra mỗi giờ mỗi phút mỗi giây. Với những chiếc đồng hồ tan chảy trong bức tranh The Persistence of Memory, Salvador Dali chọn cách nắm bắt thời gian bằng hội họa, còn anh vẽ thời gian bằng thơ, bất tận, đều đặn như từng nhịp thở tích tắc từ trái tim anh vậy.
NGUYỄN ĐỨC BÁ
TRẦN NGỌC MỸ
TRẦN VIỆT HOÀNG
NGUYỄN HỒNG VÂN
LÊ VĨNH THÁI
NGÀN THƯƠNG
PHAN DUY
TỊNH BÌNH
NGUYỄN ĐẠI BƯỜNG
Triệu Nguyên Phong - Lê Nhi - Trần Tịnh Yên - Đặng Chương Ngạn - Minh Nguyễn
ĐÀO DUY ANH
HỒ MINH TÂM
NGUYỄN THÁNH NGÃ
KIM LOAN
NGÔ ĐỨC HÀNH
NGUYỄN THIỀN NGHI
VŨ KIM LIÊN