LÊ THỊ ĐÁNG
Nhà thơ Lê Thị Đáng sinh 20/09/1982 ở Thanh Hóa; hiện là giáo viên Trường THCS Nguyễn Văn Trỗi. Chị có thơ in trên các báo, tạp chí văn nghệ trong nước; được Giải thưởng Văn học trẻ tỉnh Thanh Hóa năm 2018.
Một hôm nào đó, ý nghĩ về nghiệp viết chợt đến trong chị: “Người ta có thể sống và thở bằng nhiều túi khí khác nhau nhưng văn chương là túi khí tốt nhất có khả năng thanh lọc và nuôi dưỡng tâm hồn con người. Người cầm bút là người hạnh phúc nhất vì họ cảm nhận được ánh sáng- âm thanh- màu sắc và cả sự vận động của một sợi tóc...”
Những bài thơ dưới đây là những câu chuyện chênh vênh duyên phận. Man mác trên dòng lục bát là chênh vênh nỗi niềm, chênh vênh cảm xúc, dòng chảy chênh chao ấy hóa thành lá thuyền nhỏ đưa người đọc sang bờ đồng cảm cùng bao nhiêu thân phận ăm ắp nỗi tình. Dòng sông bên kia sông có thể là cánh đồng mùa màng mơ ước, song bên kia sông cũng có thể là chân trời vắng ngắt của dốc lở cuộc tình…
Xin trân trọng giới thiệu cùng bạn đọc
Hạ Nguyên (gt)
Chị
Thôi đừng nhắc chuyện diêu bông
Dù em xót chị đêm đông lạnh lòng
Trầu non, cau đắng, vôi nồng
Duyên chưa thắm vội đèo bòng đa mang
Từ độ chị bước sang ngang
Em về vớt mảnh trăng vàng đáy sông
Nắng nhạt chẳng đủ đem hong
Mộng xưa níu chẽn lúa đòng phất phơ
Em giờ qua tuổi dại khờ
Vọng người bên ấy ngẩn ngơ đò chiều
Bên kia sông
Đò ngang ngược sóng cửa sông
Tròng trành chở nắng qua hong áo người
Xin đừng thổi nữa gió ơi!
Gồng mình khua lái... mỏi rồi còn đâu
Chẳng còn hờn trách chi nhau
Một giây nhích lạc... rồi đau... một đời
Bốn phương mây nước quê người
Gom thương vùi nhớ mặn môi đêm về
Tình sao tình mãi lê thê
Người sao người mãi bộn bề ngược xuôi?
Chắt chiu vin cát tìm vui
Vũ vần bao bận cuốn trôi... mất rồi!
Bên kia sông mải mê bồi
Bên này dốc lở thế rồi chênh vênh...
(TCSH371/01-2020)
NGUYỄN THỊ KIM NHUNG
NGUYỄN KHẮC THẠCH
Có những lúc tưởng chừng mọi ranh giới giữa thơ và con người thơ không còn nữa. Thấy người là thấy thơ và ngược lại. Nhiều khi bị rợn ngợp không chụp bắt kịp những cái bóng trong vũ trụ của thơ và con người thơ ấy. Nhưng rồi vẫn tiếp tục dõi theo để được khám phá tầng tầng lớp lớp ý tưởng, ngôn từ ngồn ngộn chảy tràn ra mỗi giờ mỗi phút mỗi giây. Với những chiếc đồng hồ tan chảy trong bức tranh The Persistence of Memory, Salvador Dali chọn cách nắm bắt thời gian bằng hội họa, còn anh vẽ thời gian bằng thơ, bất tận, đều đặn như từng nhịp thở tích tắc từ trái tim anh vậy.
NGUYỄN ĐỨC BÁ
TRẦN NGỌC MỸ
TRẦN VIỆT HOÀNG
NGUYỄN HỒNG VÂN
LÊ VĨNH THÁI
NGÀN THƯƠNG
PHAN DUY
TỊNH BÌNH
NGUYỄN ĐẠI BƯỜNG
Triệu Nguyên Phong - Lê Nhi - Trần Tịnh Yên - Đặng Chương Ngạn - Minh Nguyễn
ĐÀO DUY ANH
HỒ MINH TÂM
NGUYỄN THÁNH NGÃ
KIM LOAN
NGÔ ĐỨC HÀNH
NGUYỄN THIỀN NGHI
VŨ KIM LIÊN