Thơ Sông Hương 6-11

15:38 01/08/2011
Vương Kiều - Lê Đình Ty - Huệ Nguyên - Từ Nguyễn - Từ Dạ Linh - Hoàng Xuân Thảo - Đoàn Mạnh Phương

Tác phẩm "Sớm" của họa sĩ Lê Thu Hòa

[if gte mso 9]> Normal 0 false false false MicrosoftInternetExplorer4 <![endif][if gte mso 9]> <![endif][if gte mso 10]> <![endif]

VƯƠNG KIỀU


Vọng


 Đừng để mưa ướt lòng em tôi,
 Khi em bước đi trên đất người bé bỏng,
 Anh đứng từ vực sâu nói thế!
 Với trời cao.

 Với những ai đã một lần biết khóc,
 Biết cơn đau giữa sóng vỗ ba đào.

 Nơi những trận cười òa ra như rượu vỡ,
 Những phố đèn che lấp cả trăng sao,
 Biết đâu đấy là đau khổ của em tôi bé bỏng,
 Tháng năm dài chất chứa thành men.
 Biết đâu đấy là hy vọng của em tôi lịm tắt,
 Tháng năm kia ánh sáng không còn.

 Đừng để mưa ướt lòng em tôi,
 Khi em bước đi trên đất người bé bỏng,
 Anh đứng từ quê hương nói thế,
 với trời xanh và với con người.



LÊ ĐÌNH TY


Ghi bên chiều
 

Đám tang
chật ních vòng hoa đầy xe biển xanh biển trắng …
ngút trời bay
              vàng mả đô la …
                           rầm rập
thắng .

Một đám nữa ngang qua
ủ rũ cờ binh
               trống
                     chiêng
                         sầu thảm
bên đòn quan
            âm công gò lưng đẩy
xóm giềng chầm chậm buồn theo .

Ngày chia tay hai người một thời cùng tôi sống
họ là ai sướng khổ cõi trần.

Gió thầm thỉ
                  khan mùa
                             mưa nắng…
   
không đừng so sánh hơn thua
dăm  tháng  nữa
                          đời người
                                      hữu hạn
trảng cỏ xanh hun hút gió lùa.

Tôi lựng khựng ánh chiều chân núi
mút ngày vấp bóng hoàng hôn.
                       
 Đồng Hới, 28-2-2011



HUỆ NGUYÊN


Khi đàn chim trở về
 
 
Hôm nay
Những đàn chim lại trở về
Sau một mùa di cư mỏi mệt
Chúng thỏa sức lượn bay
Hôn lên trời quê một cảm giác thanh bình
 
Những chú chim gáy cất lời ca mơ màng
Đàn chim sẻ chim ri say sưa trên cánh đồng lúa vàng trĩu nặng
 
Trong gió thoảng
Cô ca sĩ chào mào cao giọng hót
Anh sáo sậu dặt dìu họa khúc nhạc đồng quê
Nắng vàng lê thê
Choàng lên cánh đồng một màu rực rỡ
Không gian thẳm sâu
Vọng lời hoang dại
 
Tôi muốn níu thời gian chậm lại
Bỏ quên toan tính muộn phiền
Bỏ quên âu lo sợ hãi
Tôi muốn căng không gian rộng mãi
Giữa yên bình tôi sải cánh bay lên!



TỪ NGUYỄN


Lời ru từ cánh đồng chiều


Không phải mới làm đòng, không phải mới trổ bông
Những hạt chắc qua nắng hạ nung đã rộm vàng khô khén
Chỉ trơ lại những gốc rạ buồn thắt nghẹn
Đứng mơ về một vụ mùa đã xa...

Ta ngang qua đồng tìm lại chút thiết tha
Tìm những non tơ của màu xanh lá mạ
Tìm những mởn mơ buổi đương thì óng ả
Những chắt chiu bùn đất cho cây lúa đơm hoa...

Đi ngang cánh đồng nghe từ gió thoảng qua
Lời ru của cánh cò bay mỏi
Giọt mồ hôi cha
Lấm lem gót mẹ
Bàn tay sạm nắng của em...
Ta đạp lên cánh đồng tìm lại những thân quen
Bỗng ngỡ ngàng hiểu ra mình đã vội quên quá khứ!

Không ai trách, chỉ là ta tư lự
Không ai cười, chỉ ta tự cười ta
Gốc rạ kia vẫn đứng ở đồng xa
Còn ngửi được những nồng nàn của đất
Chỉ có ta, mảnh đời ngày càng chật
Mãi khát thèm điều không thật, không đâu...



TỪ DẠ LINH


Những ý nghĩ nhập nhoạng


Những gương mặt nhợt nhạt
Những mỹ từ sáo rỗng
Cái ác đánh đu trên hồi quang chói lói
Nhoài đi nhoài đi những thực những mơ những huyền hoặc.

Rồi một ngày loài Cú vọ bật khóc
Không phải tiếng khóc của người những giả nhân
trong đêm đen những người những ngợm.
Ta nhìn từ phía bên kia
Hiện hình ma hiện hình quỷ dữ
Ý nghĩ giật mình đánh thức một ta.

Những gương mặt nhợt nhạt
Những cái đầu sáng loáng
Những ý nghĩ ma quái
Những mưu mô rồ dại
Chợt nhảy xổ ra xâu xé những thiên thần
Cái miệng nhồm nhoàm máu khạc ra những hình hài.

Cứ thế cõi đời ô trọc diễu qua ta nườm nượp ngợm người
Ta giật mình đánh rớt những ý nghĩ rời.
Những ý nghĩ đuổi ta nhọc nhằn đi qua kiếp người lận đận.
Kìa chuông chùa ngân rung
Lại một hồi kinh sám hối
Những ngợm những người hối hả lại qua
Ta mơ giấc mơ dài đã tròn bóng một ta.



HOÀNG XUÂN THẢO


Nhật Bản


cơn sóng thần...
như chiếc vòi bạch tuộc
đen ngòm - cuồn cuộn
nuốt chửng gần ba mươi vạn con người
Nhật Bản, vỡ òa trong tiếng nấc
cả thế giới ngậm ngùi sẻ chia
nhân loại chưa hết bàng hoàng
những đám mây phóng xạ...
vỡ tan, hòa vào không khí
như những con ác quỷ vô hình
đe dọa - bóp chết sự sống nhân sinh
hoa anh đào nở rộ
Nhật Bản bừng tỉnh cơn mơ
người Nhật kiên cường
vươn lên sau giông tố
chặn đứng bóng mây độc hại
đẩy lùi nỗi đau
trụ vững trên trái đất
trường tồn...



ĐOÀN MẠNH PHƯƠNG


Ngọn nến giấc mơ


Cái chết lâm sàng của những tiếng động
Giác ngộ từng giấc ngủ
Trong đêm, nghĩ về trắng
Khước từ sự có mặt
của nỗi buồn từng vỗ béo bóng đêm

Những bàn tay gió
Lục lọi từng ý tưởng giấc mơ
Trái tim như ô cửa mím chặt
cấp cứu những ngọn nến

Từng ngọn nến rọi đường cho giấc mơ lỡ hẹn
Cho đường đi đích đến của giấc mơ
Những giấc mơ không giống nhau màu giấc mơ cũng khác
Chúng thở đầy bóng đêm
trong sở hữu trừu tượng

Dưới ban mai tiệc nắng
Nơi thực dụng gặm mòn mơ mộng
Những giấc mơ ẩm ướt của đêm qua
Như chưa hề ráo nước…


(268/06-11)






Đánh giá của bạn về bài viết:
0 đã tặng
0
0
0
Bình luận (0)
Tin nổi bật
  • LÊ ANH DŨNG...Áo dài em nền nã dịu dàngrơi hết kiếm anh hùng Lương Sơn Bạc...

  • DZIỆP THẢO MINH DZƯƠNG                                       Tặng MẹNgồi nép vào mãi phía trongNgười hay dấu hỏi mà cong thế này

  • ĐOÀN LAMcòn đâu áolụa xênh xangrêuxanh đền các lầu vàng hiênmưa

  • Rồi một ngày bước giang hồ chợt mỏiTa bỗng thèm một góc ấm, bỏ cuộc chơi,Nơi ta về sẽ chẳng còn ai ở đó,Lối đã rêu, buồng đã quạnh hơi người...

  • Nhảy múa bên triền sôngCác em có nghe thấyỞ nơi nào, cá quẫy mơ hồỞ nơi nào, đất đang lởỞ rất xa thế giới con người?

  • LTS: Trại sáng tác Văn học Nghệ thuật của Ủy ban toàn quốc Liên hiệp các Hội VHNT Việt Nam tại Cố đô thơ mộng đã bế mạc cách nay hơn 1 tháng. Trong ký ức của Huế bây giờ là một khoảng trống mênh mang tình mà “loài - thi - sĩ” đã giăng mắc như những dấu lặng không thể mờ phai trên hình hài từng nẻo phố… Sông Hương trân trọng giới thiệu chùm thơ rút từ hơn 100 tác phẩm ở Trại viết Cố Đô.

  • Có thể ngày mai cỏ sẽ mọc đều hơnDưới bước chân mình anh sẽ nghe nhịp đời tan chảyEm định cư trong những ký ức thời gian nhập nhòe mùa phượng đỏMột góc Huế bình yên Thiên  Mụ nắng chan vàng

  • Người gieo mùa thu trong thành phố bỏ đi rồibỏ hoang công viênbỏ hoang những con đường thông thốcbỗng thấy lạ những mặt người, lạ trời, lạ đấtcòn mỗi ngọn heo may bạn cũ dẫn đường

  • ...Trăng non hé cửaCuội lẻn thăm nhàMây ôm chăn cưới, ru giấc CuộiVà...

  • Có những mùa hè không nắngvà mùa thu không trăngthời gian đi trên những lối mòn không thể thấy.

  • Thời mặt đất thiếu mênh môngCá nhân lang bạt chân trầnChạy tích cực trong mọi hình thức

  • Ta đã sống, và ta còn sốngCháy hết mình vì phẩm giá kiếp ngườiTa đã trải vô vàn cay đắngNên bây giờ đời càng đẹp gấp đôi

  • ...Sao nhiều việc vẫn còn im lặng đáSức ỳ nào?Sao nhiều việc không bén nhanh như                                              cứu hoả...

  •                 Tặng Hoàng HưngCó thật ông đấy không?Vừa đi vừa đếm bướcNhững bước trầm trên trảng cátMột bước lên, lại một bước lùi về

  • ...Âm dương day trở cuộc sinh thànhMùa tinh tú phong phanh...

  • Nước cuộn xoáy chỗ sông tìm gặp biểnHãy còn nghe hương cỏ THẠCH XƯƠNG BỒ Nơi cuối sông nhớ về nguồn khắc khoảiSông hiền hòa nên được gọi sông THƠ...

  • Những đàn bà không chồngNhư những chiếc mâm cổLặng lẽ đầy rêu phong

  • Kêu sớm, kêu chiều, kêu cả hoàng hônKêu bồ đề xanh (*), kêu tượng đài trắngKêu buốt lá kim trên cây mọc thẳngTiếng kêu nhức nhức Trường Sơn.

  • ...dòng sông quê mang chuyện tình trôi mãisông ơi...

  • Lê Vĩnh Tài sinh tại thành phố Buôn Mê Thuột, hội viên Hội văn nghệ Đắc Lắc. Năm 1996 anh có mặt trong tập thơ “6 ô cửa sổ” cùng với 5 tác giá trẻ Đắc Lắc; Và là đại biểu chính thức dự Hội nghị những người viết trẻ toàn quốc lần thứ V (1998).Thơ Lê Vĩnh Tài đẹp và buồn, bảng lảng như một tiếng gõ cửa mơ hồ, để lại những ngấn sóng xao xuyến trong lòng bạn đọc.