Ảnh: Internet
Mùa nào bắt đầu khi mười ngón tay em chạm xuống đàn tranh Mùa hạ vơi đầy trên mặt nước sông… Mùa xuân tần ngần trên cây trên lá Thu rất mỏng thoáng qua tà áo Huế gập ghềnh bao nhiêu mùa đông Như mười ngón tay em chạm xuống đàn tranh Không gian chia vùng cho người bối rối Tôi chạm phải bốn bề dịu ngọt Nên ngẩn ngơ cung bổng, cung trầm Dù rất nhiều mưa, nghe rất nhiều mưa Chiều Đông Ba, chiều Gia Hội Có bao nhiêu rêu phong Đại Nội Những nỗi niềm trắng tóc người xưa Phải không em, dù rất nhiều mưa Qua rồi dòng sông xanh và những con thuyền ấy Qua rồi những tóc xanh nghiêng mỏi mòn trước thềm giai điệu cũ Em trả lại cho đời bao dịu ngọt hôm nay Lần theo mười ngón tay… Tôi ngược dòng Hương đến với gió đại ngàn Hồn phân thân cùng với thông xanh, với nắng Những người con tìm thành Huế Khao khát mùa xuân Gởi lại đó suốt thời trai trẻ Để tôi thấy dòng sông trầm ngâm Khi nhói lòng bao chuyện kể Tiếng hò khuya khoắt Rung niềm đau trong mỗi thanh âm… Phải không em - mười ngón tay - níu lòng người đến Huế Lướt qua, lướt qua, đọng lại… Cánh dơi chiều xao động nóc hoàng cung Vùn vụt những tường thành ngã vào lòng quên lãng Cờ bay trên Phu Văn Lâu Những xóm nhỏ nghèo nàn bao mẹ già mắt ướt Bao đứa bé lớn lên Mang trong mình một nỗi niềm Huế khóc Cung bậc nào mát dịu khúc đàn tranh Đêm bắt đầu sau một ngày vất vả Ngực áo nghe mềm ngọn gió ven sông Bữa cơm nghèo khoai sắn trong sân Lòng lắng lại tiếng đàn ai chuốt mượt Mười sáu bậc sương mù nghiêng bến nước Em gánh hương vườn ban mai Mười sáu bậc trăng vàng trên tóc Đêm chòng chành em vắt qua vai Chiếc nón lá bến Tuần nhiều nắng Nghiêng trút hết bao nhiêu mưa Nghiêng trút hết bao nỗi niềm con gái Thời phận con đò Cô gái nào hồn nhiên Dấu sau cái cười e thẹn Bài thơ cài mười sáu vầng trăng Em chạm xuống đàn tranh Mười sáu bậc vang ngân Lá vàng non vỗ trong trời xanh sắc lạ Ve điệp trùng gọi một ngày hối hả Tôi nghe Huế thì thầm rất lạ Một khung trời yên ả Tôi đến nhận mượt mà giọng nói Huế nồng nàn vô tận mắt em! 4-1984 (10/12-84) |
LGT: Quê ngoại xứ Huế, quê cha gốc Bắc nhưng Nguyễn Thị Ánh Huỳnh lại là con gái Cần Đước, Long An. Chị đã xuất bản 3 tập thơ, nhận một số giải thưởng thơ. Nhưng những điều đó với chị không quan trọng bằng việc làm thơ để “khiến ta được giải phóng khỏi bản thân mình để thử làm kẻ khác, làm chim muông cây cỏ, sương gió... ngu ngơ hơn, huyền ảo, linh diệu hơn”, và nữa “để làm mình làm mẩy với phận số cô đơn của mình, được giải toả, được thoát khỏi cái chật hẹp của tham - sân - si...” (tự bạch).
Nguyễn Văn Tam - Mai Thanh - Cao Hạnh - Phan Văn Chương - Nguyễn Hoa - Từ Hoài Tấn - Ngàn Thương - Vân Anh - Trần Hữu Lục - Lê Tấn Quỳnh
Đào Phương - Hồ Trường An - Văn Lợi - Nguyễn Lương Hiệu - Đoàn Mạnh Phương - Phan Đình Tiến - Nguyễn Thanh Mừng - Trương Quang Thứ - Nguyễn Thụy Kha - Lê Quốc Hán - Phụng Lam
LƯƠNG NGỌC AN (Trích Phác thảo những lời ru)
Nguyễn Thiền Nghi - Nguyễn Thánh Ngã - Trần Tịnh Yên - Huỳnh Lê Nhật Tấn - Nguyễn Quang Hưng
Lê Lâm Ứng - Nguyễn Sĩ Cứ - Lê Viết Xuân - Nguyễn Sơn Nhân - Nguyễn Ngọc Phú - Minh Quang
MAI VĂN PHẤNMũi tên bóng tối
LÊ THANH NGANgười thổi sáo
Trịnh Thanh Sơn - Nguyễn Văn Thọ - Phan Xuân Sơn - Lãng Hiển Xuân - Hoàng Vũ Thuật - Nguyễn Lê Hoa - Lê Khánh Tuyết - Vương Hồng Hoan - Hà Vũ Giang Châu
Mào Ết - Phạm Xuân Ngọc - Trương Hữu Thêm
CHU THẾ LUYẾNCha tôi
PHAN HUYỀN THƯCáo phó
NGUYỄN TRỌNG MẬUTình khúc Nậm Khao
LƯƠNG NGỌC ANNgười thừa kế
THU NGUYỆTSóng rơi
NGUYỄN PHI TRINHTa với con diều giấy
Phan Trung Thành - Đặng Kim Liên - Lê Thị Mây - Trương Quân - Lê Huy Hạnh - Nguyễn Thanh Kim - Lưu Xông Pha - Phổ Đồng - Trần Quốc Thực - Ngàn Thương
NGUYỄN THỊ THÁINghe dự báo thời tiết
THI HOÀNGDấu vết
Ngô Thế Oanh - Minh Việt - Nguyễn Đăng Việt - Nguyễn Huy Anh - Tô Văn Hiệu - Huỳnh Minh Tâm - Liên Nam - Tân Lĩnh - Nguyễn Thanh Mừng - Lê Quốc Hán