Khasima Bi

14:55 09/12/2011
LTS: Butribabu tên thật là Sivarazu Vencata Xubarao (1916 - 1967) là một nhà văn lớn của Ấn Độ, tác giả của tiểu thuyết nổi tiếng “Còn lại gì?” và 10 tập truyện ngắn trong đó tập đầu tay “Năm truyện ngắn” xuất bản năm 1933. Ông sáng tác bằng tiếng Telugu truyện ngắn “Khasima Bi” in trong tập “Tuyển tập sáng tác của các nhà văn Nam Á” của nhà xuất bản “Văn học”, Mat-xcơva, 1980.

Ảnh: internet

[if gte mso 9]> Normal 0 false false false MicrosoftInternetExplorer4 <![endif][if gte mso 9]> <![endif][if gte mso 10]> <![endif]

BUTRIBABU


Khasima Bi


i cm tình với Khasima Bi ngay từ ln gặp đầu tiên. Tôi gặp nàng tại nhà một anh bạn Khaiđarabat. Nàng không đẹp nhưng linh lợi và rạng rỡ như một ngn lửa. Nụ cười của nàng để l hai hàm răng trng muốt. Nàng có đôi lông mày đu đặn, thanh như vẽ. Mái tóc nàng rẽ đưng ngôi giữa xòa xuống trước trán như đôi cánh chim én. Giữa trán, nàng đim một nốt son tuyệt đẹp. Nàng bận váy có hoa sặc sỡ. Hai bím tóc dài nng buông dài trên tấm lưng thon nhỏ. Nàng bước đi lẹ làng hơi nhún nhy, hệt một đm nắng nhỏ bé! Mi khi nàng quay ngoắt người lại hai bím tóc theo đà xoay vòng lên quấn lấy c nàng. Nàng chẳng bao giờ tỏ ra bi rối sợ sệt trước một ai. Cặp mắt nâu giống như hai chiếc lá trầu không thu nhỏ của nàng lúc nào cũng mở to hồn nhiên, mạnh dạn xen chút tò mò ngắm nhìn mọi người, mọi vật trên đi.

Khasima Bi m
ang đến một ôm hoa to tướng. Nàng đặt tất cả lên bàn ở phòng khách rồi mm cười quay ra. Tôi giơ tay vẫy nàng. Nàng không lại chỗ tôi.

- Tên em là gì?

- Em là Bi ạ.

Bấy giờ nàng mới quay lại, nhìn tôi đồng thời mắt nàng cũng bao quát cả căn phòng.

- Em có thích cài những bông hoa này lên tóc không?.

- Không ạ.

Và nàng l
úc lắc cái đầu làm hai bím tóc nhảy tưng tưng trên đôi vai bé nhỏ.

- Em làm việc đâu?

Nàng chỉ
cười không đáp. Tâm trí ng bị hút hết vào chiếc quạt bàn. Nhng cánh quạt xoay tít làm nàng thích thú, mắt nàng như dán chặt vào tng vòng quay.

- Em có thích không? - Tôi lại nhẹ nhàng hỏi.

- Cho phép em được tự tắt và lại bật lên xem nhé?

- Tôi cho phép em đấy, nếu như em thích như vậy.

Nàng tắt quạt rồi lại b
t lên cho nó chạy lại. Đó là một chiếc quạt cấu tạo đơn giản, cánh quạt không có lồng bảo him. Tôi chưa kịp ngăn thì Khasima Bi đã đưa một ngón tay ra chặn lấy cánh quạt.

Một tiếng thét dội lên, đng thời một ngón tay cũng lập tức được nhét vào miệng - đó là phn ứng đầu tiên của bản năng sinh tồn.

- Bị đứt tay rồi phải không? Đưa xem nào.

[if gte mso 9]> Normal 0 false false false MicrosoftInternetExplorer4 <![endif][if gte mso 9]> <![endif][if gte mso 10]> <![endif]Một cái lắc đầu thay cho lời đáp

- Ch nên làm như vậy.

Một cái gật đầu biu đồng tình.

Th
ng bé giúp việc chạy vào, lên tiếng qu trách nàng thm tệ và rồi nó thô bạo đẩy nàng ra cửa. Nhưng bước ra cửa rồi nàng vẫn quay lại nhìn tôi và nở một nụ cười rõ tươi.

Khasima Bi là con gái một ông hàng thịt có quán hàng ở đầu phố nhà anh bạn tôi. Mẹ nàng may vá thuê để phụ vào đồng lãi ít ỏi của ông chồng. Khasima Bi trông hàng phụ với bố, nàng thường mang thịt tới tận nhà cho khách hàng, đôi khi hàng xóm có người nhờ nàng giúp dăm ba việc với số tiền thuê rất rẻ.

Tuổi trẻ thích sự vận động nhanh nhẹn và thường những gì chuyển động được đều có sức quyến rũ rất lớn đối với họ. Nhất là đối với Khasima Bi.

Sau hôm chúng tôi quen biết nhau, tôi có nhìn thấy Khasima Bi chỗ gần cửa hàng thịt. Nàng đứng cạnh một chiếc xe đạp của khách hàng. Nàng nhắc một bánh xe lên, xoay cho nó quay rồi hãm lại. Bánh xe đập phải những ngón tay của nàng, nàng nhìn quanh xem có ai nhìn thấy không. Nhận ra tôi, nàng phá lên cười thật to rồi ù té chạy mất.

Vì sao tôi lại để ý tới cô bé ấy? Là vì tôi cảm nhận ở nàng một tâm hồn đồng điệu với tôi. Người lớn chúng ta nhiều khi cũng muốn ngăn chặn một sự vận động nào đó lắm chứ. Các nhà tâm lý học cứ việc bày đặt ra những giả thuyết rắc rối về nguyên nhân của cái ước muốn đó. Riêng tôi, tôi biết là loại ước muốn đó không ít tí nào. Thật là phi thường nếu thử đưa tay cho điện giật xem sao? Sẽ dễ chịu chắc? Không, tất nhiên là sẽ rất đau rồi. Vậy mà có khi chúng ta cũng không thoát khỏi sự cám dỗ của cái cảm giác khó tưởng tượng đó. Hoặc là khi đứng trên mép mái nhà, ta tưởng tượng mình bước thêm một bước nữa thôi là rơi ngay xuống đất. Ta nhắm mắt lại, nín thở, hình dung ra cái bước khủng khiếp đó, cái sự rơi đó, thốt nhiên ta lùi lại. Nhưng đối với Khasima Bi với cái sự bướng bỉnh vốn có của tuổi trẻ, rất có thể nàng sẽ bước cái bước đó mà không hề phân vân. Đó là cái đã khiến tôi mê nàng, đó cũng chính là cái đã tạo nên sự đồng điệu về tâm hồn giữa tất cả những sự xa lạ về phong cách sống của chúng tôi.

Sau đó ít lâu, tôi rời thành phố và quên dần Khasima Bi. Mãi bốn năm sau, tôi mới có dịp trở lại thăm bạn bè tôi ở Khaiđarabat. Tôi có hỏi thăm về nàng và chính cái anh chàng giúp việc độ nào, người đã thô bạo đẩy nàng ra khỏi cửa ấy đã nói với tôi rằng:

- Năm ngoái, cô ta đã lấy anh chàng Makhơbup và đã theo chồng chuyển tới một thành phố khác rồi.

- Chồng của cô ấy là ai vậy? Anh ta làm gì? - Tôi hỏi.

- Anh ta là một người đua môtô. Giờ đây anh ta chở thêm cô vợ ở ghế sau nữa - nói rồi cậu ta cười lên hô hố…

Tôi cố hình dung ra chồng của nàng, hình dung ra cả lễ cưới theo đúng phong tục đạo Hồi có ngựa đi rước dâu, mùi thuốc lá thơm và nụ cười rạng rỡ của cô dâu…

- Tôi còn nhớ cô nàng ngồi ôm eo anh chồng mà phóng mô tô khắp đó đây - cậu giúp việc lại cười to hơn.

Tôi cảm thấy một nỗi buồn khó tả dâng lên trong lòng mình và sau đó thì tôi rời khỏi Khaiđarabat. Ít lâu sau tôi nhận được một bức thư của anh bạn Rao, anh bạn tôi cho biết chồng của Khasima Bi đã tử nạn. Mô tô của anh ta đâm vào cây trong lúc phóng nhanh, anh ta thì chết ngay tại chỗ, còn Khasima Bi vợ anh ta cùng đi thì chỉ bị văng ra khỏi xe và bị sây sát nhẹ.

Một chuyện bi thm thật đấy, nhưng tôi lại nhìn nhận nó theo một cách riêng. Tuổi trẻ sôi nổi, hiếu động rất ghét những chưng ngại vật. Cuộc sống chẳng khác gì một tia chớp. Chàng trai hẳn là đang ngây ngất trước vòng tay ôm âu yếm của người vợ yêu, lúc đó anh ta thèm được bay vút lên như một mũi tên cho nên mới cho xe lao đi với một tốc độ ghê người như thế. Còn nàng, chắc là lại định thò chân vào bánh xe để chặn đứng nó lại như khi xưa nàng đã chặn vòng quay của cánh quạt.

Biết đâu chính trên chiếc môtô đang p
ng với tc độ ghê người tới chỗ chết đó Khasima Bi đã sống những giây phút thực sự có ý nghĩa nhất của đời nàng cũng nên.

Tôi lại hình d
ung ra cnh lễ cưới của nàng, thấy nàng là một cô dâu cực kỳ lộng lẫy với bộ áo cưới dân tộc rực rỡ. Chiếc áo dài lục xanh, chiếc khăn choàng màu da cam, khăn voan trng như tuyết, hai bím tóc thả dài trên ngực, nụ cười khêu gi từ cái miệng thanh tú và ánh mắt bạo dạn từ đôi con mắt thật to...

Tôi không thể tưởng tượng được Khasima Bi lại là một người phụ nữ góa chồng.
Đối với tôi, nàng là kết tinh của tui trẻ không hề khuất phục với một sức mạnh lớn lao và nhịp điệu dồn dập của cuộc sng. Tôi thấy nàng giống như một loại cây rực lên trong ngọn lửa ca những cánh hoa đỏ thắm. Nàng giống như một con sóng đang lên để vươn tới tận vng trăng.

Tôi không muốn và rất sợ phải thấy
nàng là một góa phụ khi nàng mặc bxiêm y đen với một vành khăn tang và khuôn mặt nàng nhợt nhạt như một nụ hồng bạch chưa đến thì.

Tôi chưa phải thấy nàng làm góa phụ thì một th
i gian sau, sung sướng hay tin nàng đã tái giá - Nàng lấy một người phi công lái máy bay thử nghiệm tên là Khaphiz quê Aurangabat. Có lẽ bạn đọc đã đnh thay tôi kết thúc câu chuyện này rằng: Họ sống rất hạnh phúc bên nhau mãi mãi và con cái của họ đông đúc đy nhà...

Nhưng được ít lâu tôi g
p Kairunixa, bạn gái từ thuở ấu thơ của nàng.

- Khasima Bi mất rồi, - cô ấy cho tôi biết.

- Chuyện xy ra như thế nào?

Cô gái kể lại rằng ch
ng của Khasima Bi có một cô bạn sân bay nơi anh ta đang làm việc. Cô này làm chiêu đãi viên trên máy bay. Khasima Bi phong phanh biết đưc chuyện đó.

Một hôm Khas
ima Bi đề nghị chồng đưa nàng đến sân bay. Nàng xin được bay cùng chồng, nhưng anh ta từ chối. Thế là nàng lao ra đường băng khi máy bay của Khaphiz bắt đầu tăng tốc độ, Khasima Bi bị cun vào cánh quạt rồi bị hất văng ra. Nàng tắt thở, toàn thân dập nát. Khaphiz và cô chiêu đãi viên bị bắt giữ nhưng rồi họ lại được th ra ngay.

Kh
ông, Khaphiz hoàn toàn không có lỗi, ngẫm nghĩ về số phận của Khasima Bi, tôi kết luận.

Vẫn như trước kia, Khasima Bi muốn
chặn đứng mọi chuyn động - chuyn động của cánh quạt, của bánh xe, đến cả chuyn động của một chiếc máy bay. Nàng sinh ra trên đời này là để chặn đứng sự chuyn động không gì kìm hãm ni của vũ trụ - dù chỉ là trong một khoảnh khắc...

Tôi trầm tư trong những âm thanh pha tạp
n ào của phiên chợ lẫn tiếng nhạc đang thịnh hành vọng ra từ các quán giải khát quanh đó.

Khi bừng t
nh, tai tôi lại nghe thy tiếng huyên náo ngoài chợ, mắt tôi lại nhìn thấy những đường phố người người chen chúc đang cuốn bụi mịt.

THU CHÂU dịch
(19/6-86)







Đánh giá của bạn về bài viết:
0 đã tặng
0
0
0
Bình luận (0)
Tin nổi bật
  • JAMES JOYCELGT: James Joyce (1882 - 1941) là một trong những khuôn mặt lớn nhất của văn xuôi Anh - Ailen và châu Âu thế kỷ XX. Ông “là nhân vật trung tâm của văn xuôi hiện đại”, một trong những nhà văn có ảnh hưởng lớn nhất, gây phản ứng mạnh nhất, “một trong những thần tượng của thời đại” đối với văn nghệ sĩ trẻ và giới trí thức châu Âu đương thời.

  • A THÀNH L.T.S: "Vua cờ" (Kỳ vương) được đăng lần đầu trên tạp chí "Thượng hải văn học" năm 1984. Vừa xuất hiện, "Vua cờ" đã chấn động văn đàn, liên tiếp nhận được nhiều giải thưởng "Trung thiên tiểu thuyết ưu tú" ở cấp tỉnh và trung ương ở Trung Quốc. Tác giả A Thành tên thật là Chung A Thành sinh năm 1949 ở Tứ Xuyên. Đây là tác phẩm đầu tay của ông. Do khuôn khổ tờ báo, chúng tôi không thể in trọn tác phẩm nổi tiếng này khoảng gần 100 trang sách. Dưới đây là chương IV, chương cuối cùng của "Vua cờ".

  • ROBERT SWINDELLS (ANH)Nếu thế giới này bằng phẳng và nếu bạn có thể nhìn thẳng vào mặt trời đang mọc, bạn sẽ nhìn thấy miền đất nơi Nick và Bruin sinh sống. Nơi ban ngày ẩm nhoẹt còn ban đêm thì ngột ngạt ghê người, nơi mặt trời lên như kẻ thù và gió như muốn bốc cháy.

  • ALEXANDER VAMPILOV (NGA)Nikolai Nikolaevich Smirnov tin chắc là ông không sống được đến mùa xuân sang năm.

  • OTTO STEIGER (THỤY SĨ)Ai cũng biết rằng cái tên Ruđenxơ tượng trưng cho sức mạnh và lòng dũng cảm, vậy mà nhân vật của chúng ta lại là một người nhút nhát. Có thể nói là từ lúc lọt lòng: mặc cho bác sĩ hầm hừ doạ nạt và bà đỡ cố công thúc đẩy, mãi ông chẳng chịu ra cho. Điều này để lại dấu vết trên diện mạo của ông. Khi rốt cuộc ông cũng được sinh ra và nhìn thấy thế gian buồn khổ này, trông ông xấu xí quá lắm, còn cái đầu thì rõ là chiếc bắp cải chứ không ngoa.

  • SLAWOMIR MROZEKSlawomir Mrozek sinh ngày 26 tháng 6 năm 1930, là nhà văn, kịch tác gia và hoạ sĩ tranh biếm hoạ nổi tiếng của Ba Lan. Năm 1953 tập truyện ngắn đầu tay của ông ra đời và bốn năm sau đó tập truyện Con voi được nhận giải thưởng của Tạp chí văn hoá.

  • ERNEST HEMINGWAYKhông ai có thể chỉ cho mọi người biết mình là thế nào rõ rệt hơn chính tôi làm việc đó. Không ai có thể giấu mình khỏi anh em đồng loại, bởi vì mỗi hành vi của con người, mỗi hành động của sáng tạo đều nói về tác giả của nó. Tôi kể hết cho mọi người biết mọi điều về tôi trong các cuốn sách của mình.

  • ANDRA NEYBURGA ()LGT: Nữ nhà văn Andra Neyburga sinh năm 1957. Tốt nghiệp Viện Hàn lâm Nghệ thuật Quốc gia Latvia, là người sáng lập tạp chí tiên phong của giới trẻ Latvia Mạch nguồn, chuyên viên tư vấn của Hội Nhà văn Latvia, phụ trách Hội tác giả trẻ (1987-1989). Tác phẩm của cô đã được dịch ra nhiều thứ tiếng Châu Âu như Đức, Anh, Pháp, Nga...

  • ENYO IOGY TESHANSKY ()(Truyện cổ - có thể cho cả người lớn đọc)Mơ thường trái hẳn với thực, chẳng phải vậy sao? Trong mơ những mong ước thiêng liêng nhất của chúng ta đều được thực hiện. Khi ta mơ thấy được vàng ấy là khi trong đời ta không một xu dính túi. Nói gọn lại, tương tự như ví dụ này, bạn có thể dễ dàng hình dung tình hình chính trị và xã hội của Xứ Mơ là thế nào.

  • SLAWOMIR MROZEK (Ba Lan)Tôi ngồi trong quán cà phê, cũ, vắng, và đang uống cốc nước chè của mình, bỗng tôi thấy có một vật mà ta có thể gọi là người tí hon đang đi ngang qua mặt bàn.

  • Mẹ tôi làm nghề phù thủy. Bà có thể chế thứ thuốc nước để làm sáng mắt hay để làm nóng dạ con. Bà biết cách thụt rửa âm đạo để có con trai như ý muốn hay chế một liều thuốc độc để tẩy những đứa trẻ không được mong muốn sinh ra. Ngoại trừ những lúc cấp bách, bà tự hái thuốc và lấy những phần thân thể động vật, tôi không được phép giúp bà.

  • LGT: Tác giả có cách dẫn dắt truyện bất ngờ, lôi cuốn nhờ chọn lựa một chi tiết vừa là nhan đề hay: “Cánh cửa sổ mở”. Từ đó trộn lẫn thực tại với ảo giác qua lời “bịa như thật” với lôgích tưởng tượng tuyệt vời. Điểm đặc sắc là cách xây dựng cấu trúc nhân vật theo kiểu thôi miên nạn nhân bị suy nhược thần kinh của một cô gái tinh nghịch có trí tưởng tượng bịa chuyện lạ kỳ.Chính việc lựa chọn điểm nhìn trần thật bên trong của nhân vật Framton dọc suốt 2/3 truyện với sự ngây thơ dễ tin của anh tạo nên một kết thúc bất ngờ hài hước.                                        BỬU NAM giới thiệu

  • (tiếp theo phần 1)

  • Hanan Al Shaykh sinh ra trong một gia đình theo đạo Hồi ở Libăng. Bà lớn lên ở Beirut và sau đó học tại Cairo; là một phóng viên có tiếng ở Beirut và Cairo . Bà lấy chồng là một kỹ sư người Libăng theo đạo Thiên chúa giáo và có hai con. Từ năm 1982 do nội chiến nên họ chuyển tới sống ở London . Bà đã viết ba tiểu thuyết được hoan nghênh nồng nhiệt, Câu chuyện của Zahra, Những người đàn bà của cát và Myrrh. Truyện Myrrh đã được thời báo Publisher's Weekly chọn là một trong số 50 cuốn sách hay nhất năm 1992, và gần đây nhất bà xuất bản cuốn Những nữ học giả ở Beirut . Bà còn là tác giả của một số tập truyện ngắn.

  • - Coi nào, tạm biệt Jerry! Chăm sóc tốt bà chủ nhé. Phải vâng lời, đừng sủa bậy, đừng có hơi một tí là cáu nghe chưa. Tao sẽ báo cho mày khi nào tao về và mày phải chịu trách nhiệm cái nhà này khi tao vắng mặt đó.

  • Maisa thích những cái cây đó dù cô không biết chúng tên gì và cũng không tính xem chúng có bao nhiêu nữa. Các thân cây quyện vào nhau rồi lại tách ra, tán lá xoè xuống trải rộng trên mặt đất, những cái lá hình nón xào xạc trong cơn gió chiều.

  • LTS: Jhumpa Lahiri, sinh ở London trong một gia đình người Belgali (Ấn Độ), lớn lên ở đảo Rhode, hiện sống tại New York . Truyện “Người dịch bệnh” được rút từ tập truyện ngắn Interpreter of Maladies là tác phẩm đầu tay của cô, đã được giải Pulitzer 2000 cho thể loại truyện hư cấu, giải của báo New Yorker cho sách đầu tay hay nhất. Sông Hương xin trân trọng giới thiệu.

  • 1Anh trở về nhà dọc theo con phố của một thành phố nhỏ ở Czech, nơi anh đã mấy năm sống bình lặng, quen chịu những người hàng xóm hay chuyện và cảnh tục tằn đơn điệu tại công sở - anh bước đi không để ý gì xung quanh (như người ta đi trên con đường đã qua lại trăm lần) và suýt nữa thì ngang qua chị mà không biết.

  • “Chính anh đã cho em biết tình yêu là gì”.      Herman Hesse

  • Ở miền Nam Thái Bình Dương xa xôi kia có hai hòn đảo nằm cạnh nhau tên là Nurabandi và Kiniwata.