Khasima Bi

14:55 09/12/2011
LTS: Butribabu tên thật là Sivarazu Vencata Xubarao (1916 - 1967) là một nhà văn lớn của Ấn Độ, tác giả của tiểu thuyết nổi tiếng “Còn lại gì?” và 10 tập truyện ngắn trong đó tập đầu tay “Năm truyện ngắn” xuất bản năm 1933. Ông sáng tác bằng tiếng Telugu truyện ngắn “Khasima Bi” in trong tập “Tuyển tập sáng tác của các nhà văn Nam Á” của nhà xuất bản “Văn học”, Mat-xcơva, 1980.

Ảnh: internet

[if gte mso 9]> Normal 0 false false false MicrosoftInternetExplorer4 <![endif][if gte mso 9]> <![endif][if gte mso 10]> <![endif]

BUTRIBABU


Khasima Bi


i cm tình với Khasima Bi ngay từ ln gặp đầu tiên. Tôi gặp nàng tại nhà một anh bạn Khaiđarabat. Nàng không đẹp nhưng linh lợi và rạng rỡ như một ngn lửa. Nụ cười của nàng để l hai hàm răng trng muốt. Nàng có đôi lông mày đu đặn, thanh như vẽ. Mái tóc nàng rẽ đưng ngôi giữa xòa xuống trước trán như đôi cánh chim én. Giữa trán, nàng đim một nốt son tuyệt đẹp. Nàng bận váy có hoa sặc sỡ. Hai bím tóc dài nng buông dài trên tấm lưng thon nhỏ. Nàng bước đi lẹ làng hơi nhún nhy, hệt một đm nắng nhỏ bé! Mi khi nàng quay ngoắt người lại hai bím tóc theo đà xoay vòng lên quấn lấy c nàng. Nàng chẳng bao giờ tỏ ra bi rối sợ sệt trước một ai. Cặp mắt nâu giống như hai chiếc lá trầu không thu nhỏ của nàng lúc nào cũng mở to hồn nhiên, mạnh dạn xen chút tò mò ngắm nhìn mọi người, mọi vật trên đi.

Khasima Bi m
ang đến một ôm hoa to tướng. Nàng đặt tất cả lên bàn ở phòng khách rồi mm cười quay ra. Tôi giơ tay vẫy nàng. Nàng không lại chỗ tôi.

- Tên em là gì?

- Em là Bi ạ.

Bấy giờ nàng mới quay lại, nhìn tôi đồng thời mắt nàng cũng bao quát cả căn phòng.

- Em có thích cài những bông hoa này lên tóc không?.

- Không ạ.

Và nàng l
úc lắc cái đầu làm hai bím tóc nhảy tưng tưng trên đôi vai bé nhỏ.

- Em làm việc đâu?

Nàng chỉ
cười không đáp. Tâm trí ng bị hút hết vào chiếc quạt bàn. Nhng cánh quạt xoay tít làm nàng thích thú, mắt nàng như dán chặt vào tng vòng quay.

- Em có thích không? - Tôi lại nhẹ nhàng hỏi.

- Cho phép em được tự tắt và lại bật lên xem nhé?

- Tôi cho phép em đấy, nếu như em thích như vậy.

Nàng tắt quạt rồi lại b
t lên cho nó chạy lại. Đó là một chiếc quạt cấu tạo đơn giản, cánh quạt không có lồng bảo him. Tôi chưa kịp ngăn thì Khasima Bi đã đưa một ngón tay ra chặn lấy cánh quạt.

Một tiếng thét dội lên, đng thời một ngón tay cũng lập tức được nhét vào miệng - đó là phn ứng đầu tiên của bản năng sinh tồn.

- Bị đứt tay rồi phải không? Đưa xem nào.

[if gte mso 9]> Normal 0 false false false MicrosoftInternetExplorer4 <![endif][if gte mso 9]> <![endif][if gte mso 10]> <![endif]Một cái lắc đầu thay cho lời đáp

- Ch nên làm như vậy.

Một cái gật đầu biu đồng tình.

Th
ng bé giúp việc chạy vào, lên tiếng qu trách nàng thm tệ và rồi nó thô bạo đẩy nàng ra cửa. Nhưng bước ra cửa rồi nàng vẫn quay lại nhìn tôi và nở một nụ cười rõ tươi.

Khasima Bi là con gái một ông hàng thịt có quán hàng ở đầu phố nhà anh bạn tôi. Mẹ nàng may vá thuê để phụ vào đồng lãi ít ỏi của ông chồng. Khasima Bi trông hàng phụ với bố, nàng thường mang thịt tới tận nhà cho khách hàng, đôi khi hàng xóm có người nhờ nàng giúp dăm ba việc với số tiền thuê rất rẻ.

Tuổi trẻ thích sự vận động nhanh nhẹn và thường những gì chuyển động được đều có sức quyến rũ rất lớn đối với họ. Nhất là đối với Khasima Bi.

Sau hôm chúng tôi quen biết nhau, tôi có nhìn thấy Khasima Bi chỗ gần cửa hàng thịt. Nàng đứng cạnh một chiếc xe đạp của khách hàng. Nàng nhắc một bánh xe lên, xoay cho nó quay rồi hãm lại. Bánh xe đập phải những ngón tay của nàng, nàng nhìn quanh xem có ai nhìn thấy không. Nhận ra tôi, nàng phá lên cười thật to rồi ù té chạy mất.

Vì sao tôi lại để ý tới cô bé ấy? Là vì tôi cảm nhận ở nàng một tâm hồn đồng điệu với tôi. Người lớn chúng ta nhiều khi cũng muốn ngăn chặn một sự vận động nào đó lắm chứ. Các nhà tâm lý học cứ việc bày đặt ra những giả thuyết rắc rối về nguyên nhân của cái ước muốn đó. Riêng tôi, tôi biết là loại ước muốn đó không ít tí nào. Thật là phi thường nếu thử đưa tay cho điện giật xem sao? Sẽ dễ chịu chắc? Không, tất nhiên là sẽ rất đau rồi. Vậy mà có khi chúng ta cũng không thoát khỏi sự cám dỗ của cái cảm giác khó tưởng tượng đó. Hoặc là khi đứng trên mép mái nhà, ta tưởng tượng mình bước thêm một bước nữa thôi là rơi ngay xuống đất. Ta nhắm mắt lại, nín thở, hình dung ra cái bước khủng khiếp đó, cái sự rơi đó, thốt nhiên ta lùi lại. Nhưng đối với Khasima Bi với cái sự bướng bỉnh vốn có của tuổi trẻ, rất có thể nàng sẽ bước cái bước đó mà không hề phân vân. Đó là cái đã khiến tôi mê nàng, đó cũng chính là cái đã tạo nên sự đồng điệu về tâm hồn giữa tất cả những sự xa lạ về phong cách sống của chúng tôi.

Sau đó ít lâu, tôi rời thành phố và quên dần Khasima Bi. Mãi bốn năm sau, tôi mới có dịp trở lại thăm bạn bè tôi ở Khaiđarabat. Tôi có hỏi thăm về nàng và chính cái anh chàng giúp việc độ nào, người đã thô bạo đẩy nàng ra khỏi cửa ấy đã nói với tôi rằng:

- Năm ngoái, cô ta đã lấy anh chàng Makhơbup và đã theo chồng chuyển tới một thành phố khác rồi.

- Chồng của cô ấy là ai vậy? Anh ta làm gì? - Tôi hỏi.

- Anh ta là một người đua môtô. Giờ đây anh ta chở thêm cô vợ ở ghế sau nữa - nói rồi cậu ta cười lên hô hố…

Tôi cố hình dung ra chồng của nàng, hình dung ra cả lễ cưới theo đúng phong tục đạo Hồi có ngựa đi rước dâu, mùi thuốc lá thơm và nụ cười rạng rỡ của cô dâu…

- Tôi còn nhớ cô nàng ngồi ôm eo anh chồng mà phóng mô tô khắp đó đây - cậu giúp việc lại cười to hơn.

Tôi cảm thấy một nỗi buồn khó tả dâng lên trong lòng mình và sau đó thì tôi rời khỏi Khaiđarabat. Ít lâu sau tôi nhận được một bức thư của anh bạn Rao, anh bạn tôi cho biết chồng của Khasima Bi đã tử nạn. Mô tô của anh ta đâm vào cây trong lúc phóng nhanh, anh ta thì chết ngay tại chỗ, còn Khasima Bi vợ anh ta cùng đi thì chỉ bị văng ra khỏi xe và bị sây sát nhẹ.

Một chuyện bi thm thật đấy, nhưng tôi lại nhìn nhận nó theo một cách riêng. Tuổi trẻ sôi nổi, hiếu động rất ghét những chưng ngại vật. Cuộc sống chẳng khác gì một tia chớp. Chàng trai hẳn là đang ngây ngất trước vòng tay ôm âu yếm của người vợ yêu, lúc đó anh ta thèm được bay vút lên như một mũi tên cho nên mới cho xe lao đi với một tốc độ ghê người như thế. Còn nàng, chắc là lại định thò chân vào bánh xe để chặn đứng nó lại như khi xưa nàng đã chặn vòng quay của cánh quạt.

Biết đâu chính trên chiếc môtô đang p
ng với tc độ ghê người tới chỗ chết đó Khasima Bi đã sống những giây phút thực sự có ý nghĩa nhất của đời nàng cũng nên.

Tôi lại hình d
ung ra cnh lễ cưới của nàng, thấy nàng là một cô dâu cực kỳ lộng lẫy với bộ áo cưới dân tộc rực rỡ. Chiếc áo dài lục xanh, chiếc khăn choàng màu da cam, khăn voan trng như tuyết, hai bím tóc thả dài trên ngực, nụ cười khêu gi từ cái miệng thanh tú và ánh mắt bạo dạn từ đôi con mắt thật to...

Tôi không thể tưởng tượng được Khasima Bi lại là một người phụ nữ góa chồng.
Đối với tôi, nàng là kết tinh của tui trẻ không hề khuất phục với một sức mạnh lớn lao và nhịp điệu dồn dập của cuộc sng. Tôi thấy nàng giống như một loại cây rực lên trong ngọn lửa ca những cánh hoa đỏ thắm. Nàng giống như một con sóng đang lên để vươn tới tận vng trăng.

Tôi không muốn và rất sợ phải thấy
nàng là một góa phụ khi nàng mặc bxiêm y đen với một vành khăn tang và khuôn mặt nàng nhợt nhạt như một nụ hồng bạch chưa đến thì.

Tôi chưa phải thấy nàng làm góa phụ thì một th
i gian sau, sung sướng hay tin nàng đã tái giá - Nàng lấy một người phi công lái máy bay thử nghiệm tên là Khaphiz quê Aurangabat. Có lẽ bạn đọc đã đnh thay tôi kết thúc câu chuyện này rằng: Họ sống rất hạnh phúc bên nhau mãi mãi và con cái của họ đông đúc đy nhà...

Nhưng được ít lâu tôi g
p Kairunixa, bạn gái từ thuở ấu thơ của nàng.

- Khasima Bi mất rồi, - cô ấy cho tôi biết.

- Chuyện xy ra như thế nào?

Cô gái kể lại rằng ch
ng của Khasima Bi có một cô bạn sân bay nơi anh ta đang làm việc. Cô này làm chiêu đãi viên trên máy bay. Khasima Bi phong phanh biết đưc chuyện đó.

Một hôm Khas
ima Bi đề nghị chồng đưa nàng đến sân bay. Nàng xin được bay cùng chồng, nhưng anh ta từ chối. Thế là nàng lao ra đường băng khi máy bay của Khaphiz bắt đầu tăng tốc độ, Khasima Bi bị cun vào cánh quạt rồi bị hất văng ra. Nàng tắt thở, toàn thân dập nát. Khaphiz và cô chiêu đãi viên bị bắt giữ nhưng rồi họ lại được th ra ngay.

Kh
ông, Khaphiz hoàn toàn không có lỗi, ngẫm nghĩ về số phận của Khasima Bi, tôi kết luận.

Vẫn như trước kia, Khasima Bi muốn
chặn đứng mọi chuyn động - chuyn động của cánh quạt, của bánh xe, đến cả chuyn động của một chiếc máy bay. Nàng sinh ra trên đời này là để chặn đứng sự chuyn động không gì kìm hãm ni của vũ trụ - dù chỉ là trong một khoảnh khắc...

Tôi trầm tư trong những âm thanh pha tạp
n ào của phiên chợ lẫn tiếng nhạc đang thịnh hành vọng ra từ các quán giải khát quanh đó.

Khi bừng t
nh, tai tôi lại nghe thy tiếng huyên náo ngoài chợ, mắt tôi lại nhìn thấy những đường phố người người chen chúc đang cuốn bụi mịt.

THU CHÂU dịch
(19/6-86)







Đánh giá của bạn về bài viết:
0 đã tặng
0
0
0
Bình luận (0)
Tin nổi bật
  • S. MROZEK (Ba Lan)Tại thủ đô của một vương quốc nọ có một viện bảo tàng, trong đó có khu trưng bày về nền nghệ thuật phương Đông. Trong vô số các hiện vật trưng bày tại khu này có nhiều báu vật cực hiếm, giá trị văn hoá và giá trị bằng tiền của chúng vô cùng lớn. Trong số các vật hiếm này có một báu vật đầu bảng, bởi đó là bản duy nhất thuộc loại đó và cũng là bản duy nhất trên toàn cầu. Vì là hiện vật cực hiếm nên giá trị văn hoá của nó là độc nhất vô nhị, còn giá trị bằng tiền thời không tính xuể.

  • WILLIAM SAROYAN (Mỹ)Cả thế giới muốn tôi làm một chầu hớt tóc. Cái đầu tôi thì quá bự cho thế giới. Quá nhiều tóc đen, thế giới nói thế. Mọi người đều nói, khi nào thì mày định đi làm một chầu hớt tóc vậy hả nhóc kia?

  • SOMERSET MAUGHAM (ANH)Trang trại nằm giữa thung lũng, giữa những mỏm đồi ở Sômôsetsi. Ngôi nhà xây bằng đá theo mốt cũ được bao bọc bởi những kho củi, sân nhốt súc vật và những công trình bằng gỗ khác. Thời điểm xây dựng được chạm trổ trên cổng bằng những chữ số cổ đẹp đẽ: 1673.

  • SORBON (Tajikistan)Sorbon sinh năm 1940 tại làng Amondar  trong một gia đình nông dân  thuộc  tập đoàn sản  xuất nông nghiệp. Năm 1963 ông tốt nghiệp Đại học Lenin của Tajikistan với bằng tiến sĩ ngôn ngữ học. Các tác phẩm của Sorbon xuất hiện lần đầu vào năm 1965. Tuyển tập truyện ngắn đầu tiên của ông “Không phải tất cả đã được nói ra” xuất bản năm 1969. Nhiều truyện ngắn của ông mau chóng được thu thập lại, trong đó có truyện “Ngày đầu tiên đến trường” nói về một phụ nữ Tajikistan  trong Thế chiến thứ Hai, “Sự phòng thủ của đá” và “Người du mục” nói về sự thiết lập chính quyền Xô Viết tại ngôi làng ven sông Zeravshan, và “Áo khoác đồ sộ” nói về một cậu bé bị mất cha trong chiến tranh. Sorbon là nhà văn có tiếng tăm lớn của nền văn xuôi Tajikistan ở thập niên bảy mươi. Truyện ngắn “Người đánh bẫy chim” được viết năm 1974.

  • MISHIMA YUKIO (Nhật Bản)Nhà văn Nhật Bản Mishima Yukio (1925 - 1970) bắt đầu in các tác phẩm của mình từ những năm 20 tuổi. Ông được tặng nhiều giải thưởng văn học và ba lần được đề cử vào giải Nobel văn chương.

  • PAUXTÔPXKIChúng ta yêu mến thứ ánh sáng bảo hiểm của những ngọn hải đăng nhưng ít khi nhìn thẳng vào nó. Thường chỉ có những người bảo vệ và các tay lái tàu dán mắt vào hải đăng để kiểm tra bí mật độ loé sáng của nó. Bởi vì tất cả hải đăng trên biển đều nháy và nhấp nhánh khác nhau, theo những tín hiệu đó, người ta có thể biết được hải đăng nào và con tàu đang ở đâu.

  • SLAWOMIR MROZEK (Ba Lan)(Lê Bá Thự dịch từ nguyên bản tiếng Ba Lan)

  • ALPHONSE DAUDETSự kiện phản ánh trong truyện xảy ra năm 1871, thời kỳ chiến tranh Pháp - Phổ, khi quân đội Phổ (Đức) đã chiếm đóng và sáp nhập hai tỉnh Alsace và Lorraine của Pháp vào lãnh thổ Đức.

  • DOMINIQUE DE VILLEPINTác giả Dominique de Villepin, sinh năm 1953, đương kim Bộ trưởng Ngoại giao Pháp, là người phát ngôn cho chính sách hòa bình đối lập với đường lối chiến tranh Bush-Blair trong vụ tập kích Irak đầu năm 2003. Nơi đầu sóng ngọn gió của bang giao quốc tế, ông đã đồng thời cho xuất bản một khảo luận về Thơ, Ngợi ca những Người Cướp Lửa, tượng trưng cho Người Làm Thơ, qua hình ảnh mượn của Arthur Rimbaud, lấy từ huyền thoại Prométhée.

  • MARK TWAINTwain, Mark, (Samuel Langhorne Clemens), nhà văn Mỹ, (1835-1910). Sinh tại Florida, bang Missouri. Là con thứ tư trong một gia đình thương nhân nghèo. Chưa đầy 12 tuổi, Clemens đã phải thôi học để học nghề sắp chữ in, rồi làm đủ nghề. Năm 1853, bị thôi thúc bởi ý muốn tìm hiểu thế giới, lên đường đi nhiều nơi, làm thợ in công nhật ở St. Louis, New York và Philadelphia. Đến sông Mississipi, hành trình dự kiến đi Brazil bị đình lại vì Clemens lại mơ ước trở thành hoa tiêu trên sông.

  • HARUKI MURAKAMI (Nhật Bản)Chàng và nàng đang đi trên một con đường. Dọc bãi tha ma. Lúc nửa đêm. Sương mờ vây phủ. Họ tuyệt nhiên không định đi ở nơi chốn này vào lúc này. Nhưng vì các nguyên do khác nhau họ đã buộc phải đi. Họ bước vội vàng, nắm chặt tay nhau.

  • GRAHAM GREENE (Anh)Có tám người đàn ông Nhật đang ăn bữa tối ở nhà hàng cá nổi tiếng Bentley's. Họ chỉ trao đổi với nhau dăm ba câu bằng thứ tiếng mẹ đẻ khó hiểu của họ, nhưng luôn có nụ cười nhã nhặn và thường mỗi câu lại kèm một cử chỉ cúi đầu lịch thiệp. Tất cả tám người, trừ có một, đều đeo kính. Thỉnh thoảng cô gái xinh đẹp ngồi phía cửa sổ lại đưa một cái nhìn lướt qua họ, nhưng xem ra chuyện của cô ta quá quan trọng, khiến cô ta không thể thực sự chú ý tới bất kỳ ai trên đời ngoài chính mình và người ngồi cùng bàn.

  • VICTORIA CHIE (ÚC)Cảm giác xấu hổ như kẻ đang làm điều mờ ám, Anne Peterson đặt bút run run ghi tên mình vào phần trống trong bản tự giới thiệu của văn phòng môi giới hôn nhân. Chẳng lẽ lại đến nông nổi này sao? 49 tuổi, trông còn rất trẻ, duyên dáng, đầy sức sống, thành đạt, vật chất đầy đủ, đã ly dị, thế mà phải nhờ môi giới kiếm cho một tấm chồng. Mà anh ta là ai, cũng là một kẻ nào đấy tìm đến đây với những dòng tự giới thiệu cứng nhắc. Thôi, đành vậy chứ biết sao, chỉ vì quá yêu con gái Cindy mà Anne đã phải chịu đựng nỗi trống trải cô đơn ròng rã suốt bao năm trời.

  • NGÔ KIM LƯƠNG (Trung Quốc)"Nếu còn gặp người, nhất định phải nói", Trần Tĩnh đang nghĩ, ngước mắt lên nhìn ánh đèn vàng vọt trong ngõ nhỏ. Đêm khuya rồi, khắp nơi là hình ảnh kỳ quái của một màn đêm đen kịt. "Ai cha! Chiếc xe đạp xui xẻo này!" - Cô đẩy chiếc xe, không biết phải nói thế nào.Sau lưng vang lên một hồi chuông xe đạp, Trần Tĩnh "ai cha" một tiếng, chàng trai cưỡi xe đạp đã lướt vèo qua rồi.

  • S.MROZEKCó một lần tôi đi du lịch.Vì không có tàu trực tiếp đến nơi tôi cần tới nên tôi phải xuống một ga dọc đường để chuyển sang tàu khác.Hôm đó là một buổi tối. Mãi sáng hôm sau con tàu tiếp theo tôi sẽ phải đi mới đến.Tôi rời nhà ga, vào thị trấn để kiếm nơi ở trọ.

  • JOYCE BEGG (Úc)Bà Firbank trở thành hàng xóm của chúng tôi đã lâu, dễ đến sáu bảy năm nay, nhưng thật sự trong chúng tôi chẳng ai dám khẳng định mình biết rõ về người đàn bà này. Xung quanh bà ta lúc nào cũng bao phủ một bầu không khí bí hiểm, ma quái, ngay cả toà dinh thự cổ của bà ta cũng gợi cho người ta cái vẻ rờn rợn, lạnh lẽo giống như nơi trú ẩn của những linh hồn cõi âm.

  • KRISHNAN VARMAKrishnan Varma sinh ở Kerala, Ấn Độ. Ông viết bằng hai thứ tiếng Anh và Malayalam. Trong nhiều tác phẩm của mình, ông chia sẻ sự quan sát đối với cuộc sống của lớp người cùng khổ trên đất nước ông.

  • ARTURO VIVANTELời giới thiệu: Nhà văn Arturo Vivante sinh năm 1923 ở Rome, tốt nghiệp cử nhân đại học McGill, Canada, 1945, tốt nghiệp y khoa đại học Rome, 1949. Ông hành nghề bác sĩ toàn khoa, đồng thời sinh hoạt và nghiên cứu về văn chương ở một số trường đại học Mỹ. Vivante là nhà văn rất nổi tiếng với các truyện cực ngắn và các giai thoại.

  • KÔNXTANTIN PAUXTÔPXKI Mùa Thu. Những hạt sương mai tháng Chín lạnh giá, mọng nước rơi tung tóe từ những tán lá trên cao xuống và bắn cả vào người tôi. Sương từ các nhành cây nhỏ giọt xuống mặt nước sông đen thẫm, tạo thành những vòng tròn và chậm rãi lan ra xung quanh.

  • LTS: Mario Bendetti sinh tại Paso de los Toros (Tacuarembó ) ngày 14 tháng 9 năm 1920. Ông theo học tại trường tiểu học tiếng Đức ở Montevideo và trường trung học Miranda, đã từng làm nhiều nghề như nhân viên bán hàng, tốc kí, kế toán, viên chức nhà nước và phóng viên. Từ năm 1938 đến 1941 ông sống chủ yếu ở Buenos Aires . Năm 1945, khi trở về Montevideo, ông viết bài cho tuần báo nổi tiếng Marcha, qua đó trở thành phóng viên bên cạnh Carlos Quijano và rồi trở thành một thành viên trong ê-kíp của ông này cho tới tận năm 1974 khi tuần báo ngừng xuất bản.Năm 1973, vì lí do chính trị, ông phải rời bỏ tổ quốc,bắt đầu cuộc sống lưu vong kéo dài mười hai năm ở những quốc gia: Ác-hen-ti- na và Tây Ban Nha. Quãng thời gian này đã để lại những dấu ấn vô cùng sâu sắc trong cuộc đời ông cũng như trong văn nghiệp.