Dạy chó

15:46 19/11/2008
TÔ VĨNH HÀCon chó Giắc nhà tôi đẹp nhưng mà hư quá. Tôi hét nó nằm thì nó cứ giương mắt ra, rồi ngồi. Tôi không cho nó chạy vào nhà vì sợ nó làm bẩn cái nền nhà vừa lau thì nó đi vòng cửa sau, khi tôi ra cửa trước. Bực nhất là ngày lễ - nói chung là những ngày có việc, bất cứ ai vào nó cũng sủa rộn ràng. Tôi thì không muốn xóm giềng để ý. Vậy mà chó có biết cho tôi đâu...

Điều quan trọng nhất là tôi dạy cho nó biết người sang, kẻ hèn. Một lần, có một nhân viên cấp dưới tới nhà. Con Giắc lao ra sủa inh ỏi. Tôi ra đón và niềm nở mời vào. Anh ta xách theo một cái túi nilon nhỏ vừa đủ. Cái túi có màu vàng cam. Ðó là loại màu sắc vừa gợi cảm, vừa thể hiện sự no đủ. Nó không dày quá để cho những cái nhìn lướt có thể thấy một cách mờ mờ; cũng không mỏng quá để món quà đựng bên trong trở thành lộ liễu. Có nghĩa là cái túi đó đựng được một chai rượu tây, một cây thuốc lá và tất nhiên, cả cái phong bì. Thấy tôi quát xăng xái và thái độ thì rất chi là niềm nở, Giắc cũng ngừng sủa rồi vẫy đuôi dè dặt. Sau khi tiễn khách về, tôi thấy đây quả là cơ hội tốt để dạy con Giắc một bài học.
Tôi lấy thêm hai cái túi nữa, vị chi là ba. Hai túi kia, một tôi cho mấy cuốn sách vào; một tôi bỏ vào hai bộ quần áo. Lôi ra từng món một, chỉ cho con Giắc xem thật kỹ, bắt nó hít, ngửi theo kiểu định tính và định lượng. Khi lôi chai rượu ra, tôi cười nửa miệng; lúc cầm cái phong bì, tôi cười mãn nguyện. Cầm bộ quần áo, tôi nhăn mặt. Còn mấy cuốn sách tôi đút vội vào rồi quẳng túi xuống đất, mặt thuỗn dài như mặt... Giắc. Giắc có vẻ là một học trò giỏi vì tôi nói và chỉ đến đâu, nó vẫy đuôi đến đó. Tốc độ tung tăng của đuôi tỷ lệ thuận với gương mặt biến hoá của tôi. Thấy tôi cười, hắn lại còn rên ư ử ra cái điều hắn ta thông minh lắm. Tử dạy, Học phải đi đôi với hành, nên tôi chờ kết quả.
Cũng chẳng phải chờ lâu. Hôm sau có tay chủ tịch của một xã nghèo vừa bị lũ lụt lên thăm. Giắc lại lao ra, sủa liên hồi. Tôi quát. Nó cúp đuôi và tiến lại gần ông khách. Khi nhìn rõ ông khách không có cái gì ngoài hai bàn tay đang dắt xe, chiếc ca táp đen to cột dây cao su phía sau, Giắc dợm tới sủa nữa. Tôi phải vừa quát vừa đá mới dẹp được nó. Cuộc nói chuyện không dài. Tay cán bộ xã nói rằng, Nhờ anh(tức là tôi) duyệt kinh phí kỳ tới nhớ nương nương tay cho chúng em nhờ. Xã nghèo, chẳng có gì nhiều, sẽ ủng hộ anh một số vật liệu xây nhà cho thằng con thứ ba... Tôi tính nhanh và biết rõ khả năng kinh phí sắp tới có thể biến hoá đủ cho cả hai mối tương quan, nên lấp lửng: Trên khi nào cũng quan tâm, lo lắng cho xã nhà. Chú cứ về đi, để mai mốt anh tính...

Tay chủ tịch xã vừa dắt xe ra, con Giắc lao ngay tới gầm gừ cản đường, sủa  gằn  dữ  dội.  Tôi  thất kinh: Thế này thì nó học giỏi quá thành giỏi tệ rồi còn gì? Tôi quát con Giắc hơi to hơn bình thường. Ông khách đang quay xe ra bỗng nhiên dừng lại, mở mấy sợi cao su buộc, rồi mở ca táp lôi ra một cái túi màu hồng. Khả năng giỏi toán từ ngày xưa đã cho tôi nhẩm thấy ngay trong túi có một chai rượu ngoại, loại dẹt và một chiếc phong bì hơi to, hơi dày dày. Tôi nhủng nhẳng: Vẽ chuyện làm gì,... Vừa nói tôi vừa nở một nụ cười như người Liên Xô ngày lễ. Con Giắc nhìn tôi chăm chú. Thấy tôi cười, hắn sủa nhẹ một tiếng. Tay chủ tịch xã khúm núm đưa túi quà. Bàn tay tôi từ nhỏ đã thần tượng Páplốp nên đỡ ngay chiếc túi. Con Giắc sán ngay đến, hít và ngửi, nhìn tôi, rồi ngoắt đuôi tưng bừng. Vị chủ tịch méo miệng cười: Con chó nhà Anh khôn đáo để!
           Đông Hà, tháng 11/2005
                           T.V.H

(nguồn: TCSH số 203-204 – 01&02 - 2006)

 

Đánh giá của bạn về bài viết:
0 đã tặng
0
0
0
Bình luận (0)
  • bút ký của Lê Vũ Trường Giang

    Nhìn trên bản đồ, vùng bờ biển của Huế là một dải đất mỏng như lưỡi liềm, những đường cong với nhiều bãi tắm đẹp thu hút du khách cùng những làng nghề chế biến muối và nước mắm nổi tiếng.

  • NGUYỄN QUANG HÀ

    Đi trên đường phố Huế bao giờ cũng có cái cảm giác êm ả. Nhất là mỗi lần từ trong Nam ra, ngoài Bắc vào, đến Huế, ta như vừa bất chợt gặp lại sự yên lành.

  • SONG CẦM  
          Bút ký  

    Với tôi, nước Nhật không những không xa lạ mà còn rất gần gũi. Tuy vậy, tám năm ở Nhật trước đây chưa phải là dài lắm để tôi đủ thời gian và cơ hội trải nghiệm tất cả.

  • PHÙNG SƠN

         Truyện ký

  • LÊ VŨ TRƯỜNG GIANG

    Chúng tôi về Điền Lộc vào một ngày tháng năm, nắng hực trảng cát hun hút trải dài mùa biển.

  • NGUYỄN PHƯƠNG ANH

    LGT: Chu kỳ biến đổi khí hậu khiến thời tiết Huế mấy năm gần đây thay đổi rõ rệt. Huế ít lụt hẳn đi, thậm chí lụt cũng thay đổi chu kỳ lụt, ai đời như năm nay, lụt (tiểu mãn) vào tháng hai ta.
    Lụt Huế thay ngày tháng năm, nhưng ký ức thì khó phai mờ, như tùy bút dưới đây…

  • HÀ LINH

    1.
    Con đường xa tắp. Chuyến đi xuất phát với lòng tin nơi đến là cuộc hành trình từ bỏ hạnh phúc con người.

  • LÊ VŨ TRƯỜNG GIANG   


     Bút ký  

    Ngắm những ruộng bậc thang chín vàng rực rỡ cả thung lũng, ít ai nghĩ rằng cái tên Mù Cang Chải theo tiếng người H’Mông có nghĩa là làng Cây Khô.

  • Lời người sưu tầm: Có những người xuất hiện với tác phẩm đầu tay như một ánh chớp, gây xôn xao và hâm mộ trong bạn đọc một thời nhưng rồi sau đó, mặc dầu cũng có một sự nghiệp văn học, có hàng bao nhiêu trăn trở tìm tòi, rồi cũng có dăm bảy, thậm chí hàng chục tác phẩm tiếp theo nhưng không sao tìm thấy được sự khởi sắc sâu đậm như tác phẩm ban đầu.

  • HÀ KHÁNH LINH
                    Bút ký

    Trường được thành lập từ năm 1963.
    Thầy và trò lần lượt ngã xuống trong cuộc kháng chiến chống Mỹ cứu nước, đến nay chỉ còn sót lại hơn một nửa, tìm cách liên lạc với nhau mãi mới thực hiện được một chuyến trở về tìm lại dấu tích mái trường xưa - giờ đã nằm sâu vào lãnh thổ nước Lào...

  • PHƯƠNG ANH 

    Tôi thường chọn cho mình những phút giây lặng lẽ, bình yên của những ngày vào thu ở một góc quán vắng để ngắm nhìn dòng xe xuôi ngược, mỗi chuyến xe là một cuộc đi.

  • VÕ NGỌC LAN 

    Tôi vẫn thường thắc mắc không hiểu có ai sống với nhau tròn trăm năm không? Bởi tuổi của đời người mong manh, chẳng ai chờ ai, rồi lại nghĩ mình có ngộ nhận chữ nghĩa trăm năm đó không?

  • PHI TÂN
         Bút ký

    Phá Tam Giang trải dài theo hướng từ Bắc vào Nam, song song với bờ biển từ huyện Phong Điền cho đến huyện Phú Lộc (Thừa Thiên Huế), được chảy vào bởi ba con sông lớn là sông Ô Lâu, sông Bồ và sông Hương.

  • NGUYỄN THẾ TƯỜNG
                   Truyện ký

    "Kiến Giang nước chảy một dòng
    Bên bồi bên lở đau lòng hay chưa
    "
                           (Ru con Lệ Thủy)

  • VI THÙY LINH

    Trong các phần của cơ thể con người, tóc thuộc về ngoại hình mà câu chuyện tóc liên quan, ảnh hưởng tới nhiều mặt, từ mỗi con người tới lịch sử nghệ thuật, xã hội. Tóc rụng hằng ngày nhưng mấy ai thương tóc. Đời tóc đi qua những đời người.

  • LÊ VŨ TRƯỜNG GIANG
                             Bút ký

    Bạch Mã có mối lương duyên thuần khiết với mây, đến cái tên gọi cũng bắt nguồn từ những áng mây quanh năm quần vũ trên chóp núi.

  • NGUYỄN NGỌC PHÚ
                        Bút ký

    Trong chuyến hành hương trên đất Phật chúng tôi đã đến ba vùng đất quan trọng liên quan đến cuộc đời Đức Phật, ba địa danh nằm trên đất Ấn Độ đó là Boddhgaya nơi Đức Phật sau bao thăng trầm trong cuộc tìm kiến chân lý đến ngồi nhập định dưới gốc cây Bồ Đề và giác ngộ.

  • PHƯƠNG ANH

    Tôi đã từng nhìn vào ánh mắt của những người đàn bà, những người mẹ; những đôi mắt luôn ẩn giấu những câu hỏi: Hạnh phúc là gì? Bởi cuộc đời họ dường như chẳng có lấy được một phút giây thanh thản để tự hỏi rằng: Mình là ai?

  • NGUYỄN VĂN UÔNG

    Tết về là gói bánh tét. Thế mà bây giờ cái mặc nhiên ấy không còn là mặc nhiên. Cái ông già tuổi đã cổ lai hy cứ nhớ vẩn vơ chuyện ấy mỗi khi Tết về.

  • LÊ VŨ TRƯỜNG GIANG  

    Đi qua miền sơn cước lớp lớp mây mù giăng trên những đầu núi, vượt đèo A Co, những cơn gió đông của A Lưới heo hút, lạnh băng xộc từ những hẻm núi sâu táp sa mặt mũi.