Dạy chó

15:46 19/11/2008
TÔ VĨNH HÀCon chó Giắc nhà tôi đẹp nhưng mà hư quá. Tôi hét nó nằm thì nó cứ giương mắt ra, rồi ngồi. Tôi không cho nó chạy vào nhà vì sợ nó làm bẩn cái nền nhà vừa lau thì nó đi vòng cửa sau, khi tôi ra cửa trước. Bực nhất là ngày lễ - nói chung là những ngày có việc, bất cứ ai vào nó cũng sủa rộn ràng. Tôi thì không muốn xóm giềng để ý. Vậy mà chó có biết cho tôi đâu...

Điều quan trọng nhất là tôi dạy cho nó biết người sang, kẻ hèn. Một lần, có một nhân viên cấp dưới tới nhà. Con Giắc lao ra sủa inh ỏi. Tôi ra đón và niềm nở mời vào. Anh ta xách theo một cái túi nilon nhỏ vừa đủ. Cái túi có màu vàng cam. Ðó là loại màu sắc vừa gợi cảm, vừa thể hiện sự no đủ. Nó không dày quá để cho những cái nhìn lướt có thể thấy một cách mờ mờ; cũng không mỏng quá để món quà đựng bên trong trở thành lộ liễu. Có nghĩa là cái túi đó đựng được một chai rượu tây, một cây thuốc lá và tất nhiên, cả cái phong bì. Thấy tôi quát xăng xái và thái độ thì rất chi là niềm nở, Giắc cũng ngừng sủa rồi vẫy đuôi dè dặt. Sau khi tiễn khách về, tôi thấy đây quả là cơ hội tốt để dạy con Giắc một bài học.
Tôi lấy thêm hai cái túi nữa, vị chi là ba. Hai túi kia, một tôi cho mấy cuốn sách vào; một tôi bỏ vào hai bộ quần áo. Lôi ra từng món một, chỉ cho con Giắc xem thật kỹ, bắt nó hít, ngửi theo kiểu định tính và định lượng. Khi lôi chai rượu ra, tôi cười nửa miệng; lúc cầm cái phong bì, tôi cười mãn nguyện. Cầm bộ quần áo, tôi nhăn mặt. Còn mấy cuốn sách tôi đút vội vào rồi quẳng túi xuống đất, mặt thuỗn dài như mặt... Giắc. Giắc có vẻ là một học trò giỏi vì tôi nói và chỉ đến đâu, nó vẫy đuôi đến đó. Tốc độ tung tăng của đuôi tỷ lệ thuận với gương mặt biến hoá của tôi. Thấy tôi cười, hắn lại còn rên ư ử ra cái điều hắn ta thông minh lắm. Tử dạy, Học phải đi đôi với hành, nên tôi chờ kết quả.
Cũng chẳng phải chờ lâu. Hôm sau có tay chủ tịch của một xã nghèo vừa bị lũ lụt lên thăm. Giắc lại lao ra, sủa liên hồi. Tôi quát. Nó cúp đuôi và tiến lại gần ông khách. Khi nhìn rõ ông khách không có cái gì ngoài hai bàn tay đang dắt xe, chiếc ca táp đen to cột dây cao su phía sau, Giắc dợm tới sủa nữa. Tôi phải vừa quát vừa đá mới dẹp được nó. Cuộc nói chuyện không dài. Tay cán bộ xã nói rằng, Nhờ anh(tức là tôi) duyệt kinh phí kỳ tới nhớ nương nương tay cho chúng em nhờ. Xã nghèo, chẳng có gì nhiều, sẽ ủng hộ anh một số vật liệu xây nhà cho thằng con thứ ba... Tôi tính nhanh và biết rõ khả năng kinh phí sắp tới có thể biến hoá đủ cho cả hai mối tương quan, nên lấp lửng: Trên khi nào cũng quan tâm, lo lắng cho xã nhà. Chú cứ về đi, để mai mốt anh tính...

Tay chủ tịch xã vừa dắt xe ra, con Giắc lao ngay tới gầm gừ cản đường, sủa  gằn  dữ  dội.  Tôi  thất kinh: Thế này thì nó học giỏi quá thành giỏi tệ rồi còn gì? Tôi quát con Giắc hơi to hơn bình thường. Ông khách đang quay xe ra bỗng nhiên dừng lại, mở mấy sợi cao su buộc, rồi mở ca táp lôi ra một cái túi màu hồng. Khả năng giỏi toán từ ngày xưa đã cho tôi nhẩm thấy ngay trong túi có một chai rượu ngoại, loại dẹt và một chiếc phong bì hơi to, hơi dày dày. Tôi nhủng nhẳng: Vẽ chuyện làm gì,... Vừa nói tôi vừa nở một nụ cười như người Liên Xô ngày lễ. Con Giắc nhìn tôi chăm chú. Thấy tôi cười, hắn sủa nhẹ một tiếng. Tay chủ tịch xã khúm núm đưa túi quà. Bàn tay tôi từ nhỏ đã thần tượng Páplốp nên đỡ ngay chiếc túi. Con Giắc sán ngay đến, hít và ngửi, nhìn tôi, rồi ngoắt đuôi tưng bừng. Vị chủ tịch méo miệng cười: Con chó nhà Anh khôn đáo để!
           Đông Hà, tháng 11/2005
                           T.V.H

(nguồn: TCSH số 203-204 – 01&02 - 2006)

 

Đánh giá của bạn về bài viết:
0 đã tặng
0
0
0
Bình luận (0)
  • VÕ MẠNH LẬP

    Âm vang tiếng nổ ở cầu Ông Thượng chưa dứt thì hàng loạt tiếng súng các cỡ rộ lên chĩa mũi vào làng Lại Thế.

  • NGUYỄN VĂN DŨNG
                          
                        Bút ký

  • NGUYỄN QUANG HÀ
                             Ký sự

    Trước Mậu Thân 1968, Thành đội Huế lập chiến khu ở giữa rừng phía đông tỉnh. Ban Chỉ huy Thành đội gồm Ban Tham mưu, Ban Chính trị, Ban Hậu cần.

  • NGUYỄN NGỌC PHÚ
                       Tùy bút

    Tôi tin rằng trong đời mỗi con người ai cũng qua quãng thời ấu thơ nghe tiếng ru của mẹ trong cánh võng “ầu ơ”; cứ thế mà lớn lên mà trưởng thành.

  • NGUYÊN QUÂN

    Đôi khi trong sự trầm lặng tĩnh mịch thường hằng, và những con người quen sống với sự tĩnh lặng ấy thường vô tình không nhận thấy những sự thay đổi chung quanh vì nó cũng âm thầm không xôn xao ầm ĩ.

  • HẢI HẠC PHAN
         Bút ký dự thi

    Con chim xanh tìm hạt dẻ sa cánh chợt khép mỏ vút bay khi nghe tiếng động cơ xe di chuyển về phía Tây dãy Trường Sơn.

  • NGUYỄN QUANG HÀ
                      Ký sự

    Tôi là phóng viên của báo Cờ Giải phóng - Thừa Thiên Huế. Sống ở trên chiến khu, đi viết, chúng tôi thường lên các bản vùng cao, đến các đơn vị quân đội đóng trong rừng, gặp các chiến sĩ từ vùng sâu lên,… chứ chưa đi vùng sâu lần nào. Dù biết vùng tranh chấp rất hấp dẫn, nhưng chưa có cơ hội.

  • NGUYỄN QUANG HÀ
                       

    Viết về bà mẹ anh hùng Nguyễn Thị Lớn, xã Thủy Dương (xã anh hùng) huyện Hương Thủy, Thừa Thiên Huế.

  • HÀ LÊ
       Tản văn

    Cây gòn bên bến nước phía sông An Cựu đã bắt đầu bung nở những đám mây trắng đầu tiên. 

  • NGUYÊN QUÂN
            Bút ký dự thi

    Người đàn bà trung niên dừng lại giữa lưng chừng dốc rồi nói:
    - Đã tới nơi rồi chú.

  • TRẦN BĂNG KHUÊ

                Bút ký dự thi

  • LÊ VŨ TRƯỜNG GIANG
                        Ghi chép

    A Lưới là một huyện phía Tây tỉnh Thừa Thiên Huế, có biên giới giáp nước bạn Lào.

  • LÊ HÀ

    Cây hoa gạo bên phía cầu Dã Viên sáng nay bỗng thắp lửa đỏ cả một khung trời. Cái màu đỏ chói lòa như ngọn đuốc rực cháy giữa một bầu trời xanh thẳm tháng ba còn vươn mùi ẩm lạnh.

  • NGUYỄN QUANG HÀ
                        Bút ký

    Đã hai năm nay tôi mới lại về thăm nhà máy sợi Huế. Cái đập vào mắt tôi trước tiên là bức tượng những bàn tay con gái rất đẹp, các ngón thon thả, tất cả đều giơ lên, nâng cao búp sợi trắng ngần. Bốn xung quanh là những vòi nước phun, rất mảnh, như những dòng sợi mỏng manh bay lên.


  • LÊ QUỐC HÁN

  • NGUYỄN THỊ ANH ĐÀO

    Những khoảnh khắc mùa trôi đi trong dòng mưa ngút ngàn. Vùng này, mưa không ngớt mà nắng cũng chát chao. Khoảng khắc không nhớ bỗng dưng lại khiến người ta không thể nguôi ngoai về một điều đã cũ.

  • NGUYỄN QUANG HÀ
                        Bút ký

    Tưởng nhớ Phan Thế Phương và Nguyễn Như Tùng

  • LÊ QUỐC HÁN

    Mùa thu mùa của chia ly
    Nên con sông chảy chẳng khi nào ngừng

  • VIỆT HÙNG
            Ghi Chép

    Vào một đêm mùa thu của Hà Nội ông Nguyễn Ngọc Dũng, vụ trưởng thanh tra Bộ tài chính, trong một giấc mộng, ông thấy người anh ruột của mình hiện về.

  • TRẦN BĂNG KHUÊ  
                   Bút ký  

    1.
    Bất giác, văng vẳng “con đường cái quan” Phạm Duy ca rằng:
    “Người về chưa ghé sông Hương
    Đã nghe tiếng gọi đôi đường đắng cay”