Dạy chó

15:46 19/11/2008
TÔ VĨNH HÀCon chó Giắc nhà tôi đẹp nhưng mà hư quá. Tôi hét nó nằm thì nó cứ giương mắt ra, rồi ngồi. Tôi không cho nó chạy vào nhà vì sợ nó làm bẩn cái nền nhà vừa lau thì nó đi vòng cửa sau, khi tôi ra cửa trước. Bực nhất là ngày lễ - nói chung là những ngày có việc, bất cứ ai vào nó cũng sủa rộn ràng. Tôi thì không muốn xóm giềng để ý. Vậy mà chó có biết cho tôi đâu...

Điều quan trọng nhất là tôi dạy cho nó biết người sang, kẻ hèn. Một lần, có một nhân viên cấp dưới tới nhà. Con Giắc lao ra sủa inh ỏi. Tôi ra đón và niềm nở mời vào. Anh ta xách theo một cái túi nilon nhỏ vừa đủ. Cái túi có màu vàng cam. Ðó là loại màu sắc vừa gợi cảm, vừa thể hiện sự no đủ. Nó không dày quá để cho những cái nhìn lướt có thể thấy một cách mờ mờ; cũng không mỏng quá để món quà đựng bên trong trở thành lộ liễu. Có nghĩa là cái túi đó đựng được một chai rượu tây, một cây thuốc lá và tất nhiên, cả cái phong bì. Thấy tôi quát xăng xái và thái độ thì rất chi là niềm nở, Giắc cũng ngừng sủa rồi vẫy đuôi dè dặt. Sau khi tiễn khách về, tôi thấy đây quả là cơ hội tốt để dạy con Giắc một bài học.
Tôi lấy thêm hai cái túi nữa, vị chi là ba. Hai túi kia, một tôi cho mấy cuốn sách vào; một tôi bỏ vào hai bộ quần áo. Lôi ra từng món một, chỉ cho con Giắc xem thật kỹ, bắt nó hít, ngửi theo kiểu định tính và định lượng. Khi lôi chai rượu ra, tôi cười nửa miệng; lúc cầm cái phong bì, tôi cười mãn nguyện. Cầm bộ quần áo, tôi nhăn mặt. Còn mấy cuốn sách tôi đút vội vào rồi quẳng túi xuống đất, mặt thuỗn dài như mặt... Giắc. Giắc có vẻ là một học trò giỏi vì tôi nói và chỉ đến đâu, nó vẫy đuôi đến đó. Tốc độ tung tăng của đuôi tỷ lệ thuận với gương mặt biến hoá của tôi. Thấy tôi cười, hắn lại còn rên ư ử ra cái điều hắn ta thông minh lắm. Tử dạy, Học phải đi đôi với hành, nên tôi chờ kết quả.
Cũng chẳng phải chờ lâu. Hôm sau có tay chủ tịch của một xã nghèo vừa bị lũ lụt lên thăm. Giắc lại lao ra, sủa liên hồi. Tôi quát. Nó cúp đuôi và tiến lại gần ông khách. Khi nhìn rõ ông khách không có cái gì ngoài hai bàn tay đang dắt xe, chiếc ca táp đen to cột dây cao su phía sau, Giắc dợm tới sủa nữa. Tôi phải vừa quát vừa đá mới dẹp được nó. Cuộc nói chuyện không dài. Tay cán bộ xã nói rằng, Nhờ anh(tức là tôi) duyệt kinh phí kỳ tới nhớ nương nương tay cho chúng em nhờ. Xã nghèo, chẳng có gì nhiều, sẽ ủng hộ anh một số vật liệu xây nhà cho thằng con thứ ba... Tôi tính nhanh và biết rõ khả năng kinh phí sắp tới có thể biến hoá đủ cho cả hai mối tương quan, nên lấp lửng: Trên khi nào cũng quan tâm, lo lắng cho xã nhà. Chú cứ về đi, để mai mốt anh tính...

Tay chủ tịch xã vừa dắt xe ra, con Giắc lao ngay tới gầm gừ cản đường, sủa  gằn  dữ  dội.  Tôi  thất kinh: Thế này thì nó học giỏi quá thành giỏi tệ rồi còn gì? Tôi quát con Giắc hơi to hơn bình thường. Ông khách đang quay xe ra bỗng nhiên dừng lại, mở mấy sợi cao su buộc, rồi mở ca táp lôi ra một cái túi màu hồng. Khả năng giỏi toán từ ngày xưa đã cho tôi nhẩm thấy ngay trong túi có một chai rượu ngoại, loại dẹt và một chiếc phong bì hơi to, hơi dày dày. Tôi nhủng nhẳng: Vẽ chuyện làm gì,... Vừa nói tôi vừa nở một nụ cười như người Liên Xô ngày lễ. Con Giắc nhìn tôi chăm chú. Thấy tôi cười, hắn sủa nhẹ một tiếng. Tay chủ tịch xã khúm núm đưa túi quà. Bàn tay tôi từ nhỏ đã thần tượng Páplốp nên đỡ ngay chiếc túi. Con Giắc sán ngay đến, hít và ngửi, nhìn tôi, rồi ngoắt đuôi tưng bừng. Vị chủ tịch méo miệng cười: Con chó nhà Anh khôn đáo để!
           Đông Hà, tháng 11/2005
                           T.V.H

(nguồn: TCSH số 203-204 – 01&02 - 2006)

 

Đánh giá của bạn về bài viết:
0 đã tặng
0
0
0
Bình luận (0)
  • VĨNH NGUYÊN Biết sở Ngoại thương có đến năm ông vua, tôi tặc lưỡi - chà, thời buổi này tiếng vua quan nghe có vẻ mai mỉa làm sao ấy? Nhưng lên được ngôi vua đâu phải đơn giản? Dẫu vua ác, vua hiền, vua tài ba hay bất lực, vẫn là vua một thời và khối kẻ mong ước được "một ngày tựa mạn thuyền rồng"...

  • TRẦN THỊ HƯỜNG (*)                    Hồi Ký Mùa thu năm 1922 tôi rời thị xã Quảng Ngãi hòa trong dòng học sinh của nhiều miền trong đất nước về học tại trường nữ sinh Đồng Khánh (Huế).

  • NGUYỄN XUÂN SANH                                 Hồi ký Tôi và Huy Cận đều là học sinh Trường Quốc học Huế. Khác lớp nhau, nhưng cùng chung một ký túc xá. Hết sức thương nhau.

  • MAI VĂN HOAN (Trại sáng tác văn học Hương Vân)

  • NHẤT LÂM (Trại sáng tác văn học Hương Vân) “Trái bưởi kia vàng ngọt với ai” (Tố Hữu)

  • NGUYỄN THỊ CẨM THẠNH                                Hồi ký Đoàn nữ sinh trường Đồng Khánh Huế chúng tôi, đồng phục áo dài màu xanh biển, sắp hàng đôi, rời mái trường ngói đỏ, tường hồng, đi dọc theo hè đường, sang trường Việt Anh dự buổi tổng duyệt vở kịch Trưng Trắc Trưng Nhị của nhà thơ Thanh Tịnh.

  • L.T.S: Bửu Tiến, sinh năm 1916 ở Huế. Hội viên Hội nghệ sĩ sân khấu Việt Nam. Ông là một trong những nghệ sĩ đầu tiên ở Huế tham gia kháng chiến sau cách mạng tháng Tám 1945.

  • Nếu ai đó nói, con đò là một trong những biểu tượng thi ca và văn hóa Huế, chắc rằng ít người sẽ dám phủ nhận điều đó. Nhắc đến Huế không thể không nói đến dòng Hương thơ mộng, nhưng chỉ là dòng sông lững lờ chảy qua miền đất thần kinh không thôi, e là đơn điệu lắm khi thiếu vắng sự tô điểm của những con đò.  

  • NGUYỄN CƯƠNGKỷ niệm 36 năm ngày giải phóng Huế 26/3/1975 - 26/3/2011

  • TRƯƠNG THỊ KHUÊ(Anh hùng các lực lượng vũ trang nhân dân)                                Hồi ký

  • CHƠN HỮU                Tản vănNhững giọt sương lấp lánh. Một chồi non mới nhú. Ồ! Mùa xuân đã về!

  • LTS: Ông Đặng Văn Đông - một cao niên gần 90 tuổi ở Huế, là người gửi nhiều bài dịch cho Sông Hương song chưa hợp với tiêu chí “nhìn ra văn học thế giới đương đại”. Vừa qua chúng tôi nhận được thư của ông cùng bài viết về một kỷ niệm đầy nhân ái trong gia đình.Sông Hương xin đăng, và kính chúc ông năm mới dồi dào sức khỏe!

  • PHẠM VĂN HỌC1. Chào xuân đẹp, có gì vui thế…!

  • PHẠM NGUYÊN TƯỜNG                         Ghi chép

  • NGUYỄN KHOA BỘI LANChúng tôi đi theo anh Hoan, bí thư huyện ủy Triệu Hải, về kiểm tra vụ đông xuân. Anh có thói quen mỗi lần về đây thế nào cũng tranh thủ ghé Phường Sắn thăm bà mẹ Mít.

  • XUÂN HOÀNGHuy đang nói chuyện với mấy người bạn trẻ viết văn cùng quê thì Trường, anh bạn làm thơ trẻ người dân tộc ở phòng bên nghe tiếng, vui vẻ chạy sang.

  • HỒNG NHU(Kỷ niệm 60 năm thành lập Hội LHVHNT Thừa Thiên Huế)Đại hội VHNT tỉnh Thừa Thiên Huế lần thứ 7 (4-1994) tại thành phố Huế đã nhất trí khẳng định về năm chính thức thành lập của Hội là năm 1950.

  • LÊ QUANG VỊNH           (Trích hồi ký)…Tôi và Niệm thì đi học phổ thông, chị Mai tôi - theo ba tôi, con gái không cần học chữ nhiều - đi học nữ công gia chánh để chuẩn bị làm vợ làm mẹ sau này.

  • NGUYỄN KHẮC PHÊ                       Ghi chép Chỉ còn một thời gian ngắn nữa, Đại hội Nhà văn Việt Nam (ĐHNV) lần thứ 8 sẽ họp tại Hà Nội. So với các Đại hội chuyên ngành văn học nghệ thuật khác, hầu như lần nào ĐHNV cũng “xôm trò” hơn, được dư luận chú ý hơn.