Cột đá thiêng

14:54 22/08/2016

NGUYÊN QUÂN

Cô gái dân tộc Pshi, cúi thấp xuống, ánh đèn neon màu nhợt nhạt không khỏa lấp nước da ngăm đen và đôi mắt tròn láy.

Ảnh: internet

Hắn đưa chiếc máy ảnh lên. Một quầng sáng vẽ vòng chớp lòa, như một ánh giông ngoằng ngoèo trên đầu ngọn Pelo. Sự đồng hiện ánh sáng trong khoảng không gian khép hẹp, dài ngoằn của căn nhà rông vô tình đánh thức lớp lớp ký ức.

- Azit à, anh chỉ muốn làm một ánh giông soi thật sâu ánh mắt em.

Ánh mắt Azit chùng xuống, lăn ra một giọt nước mắt trong veo phản chiếu cả bầu trời vần vụ cơn giông cuối hạ.

- Không thể anh à, em bây giờ rất sợ hãi...

- Nhưng chúng ta đã thề nguyền bên cột đá thiêng...

Azit ngắt ngang lời hắn:

- Không thể vượt qua đâu anh, luật lệ bản làng rất khắt khe.

- Thì chúng ta trốn đi xứ khác...

- Em không thể, cả nhà sẽ bị làng phạt vạ.

Azit vẫn cúi đầu thật thấp, những giọt nước mắt lăn chậm trên khóe mắt rồi rơi xuống giữa lòng bàn tay run rẩy đầy vết sẹo sần sùi của hắn.

Đêm trong căn nhà rông, cà phê đen đậm vẫn từng giọt xuống lòng chiếc ly thủy tinh trong suốt.

Thời gian đồng hiện như một thứ định mệnh chẳng khác chi của cái bản làng nằm ven dãy Trường Sơn bạt ngàn huyền sử u uất.

Ngày hắn xách ba lô rời bỏ bản làng trốn chạy những hệ lụy đau buồn của một kẻ không còn thánh địa niềm tin ẩn trú, ra đi lòng trống rỗng và trái tim đen đúa không còn sinh khí.

Azit tiễn đưa hắn bên cột đá thiêng.

Bức tượng đá trong huyền thuyết của người Pshi, vừa được phát hiện từ lòng đất. Là tác phẩm điêu khắc chất ẩn đầy máu, nước mắt và nỗi buồn bất tuyệt của Doi, người đàn ông khác chủng tộc duy nhất của vùng lãnh địa tộc Pshi.

Người Pshi không một ai biết người đàn ông sống cô độc bên mỏm sông cái đến từ đâu, cả người già nhất của làng như lão thầy mo giao tiếp được với ma thiêng, thần rừng và cả Giàng, cũng không hỏi ra người đàn ông lang thang ngụ cư ngoài rìa địa giới giang hà là tộc người gì, chỉ thấy xa xa nhân dạng da trắng như mây trời mùa hạ, tóc đen nhánh như cây muồng, cây mun, cao lớn dềnh dàng vượt hơn người cao nhất của tộc Pshi cả cái đầu.

Ông Doi chỉ sống một mình với căn nhà lá lưng chừng ngọn núi thiêng Pelo, nơi hợp lưu hai nhánh suối thành một con sông lớn. Mỗi ngày tự lên rừng trồng trỉa, đánh bẫy, xuống sông lưới cá, không giao thiệp với ai.

Dân Pshi hàng ngàn năm nay vẫn rất sợ mỗi khi theo dòng về miền xuôi. Tương truyền ở ngã ba sông là một vực sâu không đáy, đầy các giống thuồng luồng thủy quái rình rập bắt hồn người về cho hà bá. Nhưng từ lúc có ông Doi trú ngụ ở đó thì dòng sông trở nên êm ả, người Pshi cảm thấy rất yên tâm khi dong thuyền qua ngã sông Cái.

Rồi một ngày. Truyền thuyết Pshi kể rằng, người con gái đẹp nhất của bản bất chấp gia đình và luật lệ bản làng cấm con gái Pshi lấy đàn ông khác tộc, lại đem lòng yêu thương người đàn ông dị chủng trên núi cấm...

Azit chờ hắn, thân hình nhỏ nhắn như một cánh lan rừng của nàng ẩn kín sau bức tượng đá đã bị thời gian bào mòn hết gương mặt của nàng Azit hàng trăm năm trước. Người con gái Pshi chung thủy si tình đã nhảy từ trên đỉnh Pelo xuống vực sâu, khi nàng bị đám trai bản làng truy đuổi cướp tình theo tục lệ trừng phạt cổ xưa. Dù rất giận người đàn ông khác chủng tộc đã làm bản làng mất đi đóa hoa xinh tươi nhất, lũ trai làng Pshi vẫn chẳng dám sinh sự gã đàn ông khổng lồ, đã giúp làng trấn áp sự cuồng nộ thiên nhiên, của bầy thuồng luồng, thủy quái vực sâu sông cái. Doi, người đàn ông trầm uất lạnh giá kinh hồn trước cái chết của nàng Azit.

Azit trốn sau bức tượng của nàng Azit xưa, đang lở lói dần cảm giác cô độc chia ly. Sự hóa thân của quá khứ, hiện tại chợt u uất cả phương rừng đang chìm dần, chìm dần vào mê muội của bản năng bầy đàn cổ xưa... Nàng im lặng ngẩn nhìn khi hắn bước đến gần. Hắn đến bên Azit, hai bàn tay nâng khuôn mặt đầm đìa nước mắt của nàng lên. Azit bật khóc thành tiếng, âm thanh tức tưởi của người con gái Pshi dội vào vách núi Pelo nghèn nghẹn uất ức.

- Anh đi thật sao?

- Anh ở lại đây để làm gì?

Azit yên lặng một lúc.

- Anh sẽ đi đến đâu?

Hắn chỉ tay về phía cuối dòng sông Cái đang cuộn chảy dưới chân núi:

- Anh về xuôi, nơi anh được sinh ra và đã bỏ đi rất lâu rồi...

Cái chớp lóe từ chiếc máy ảnh lại nháng lên; ánh mắt đen láy của Azit phản chiếu hình ảnh hắn với nét mặt trầm ngâm, giọng nói xa xăm của nàng như trầm xuống:

- Em vẫn rất sợ anh à, không dám bước thêm bước nữa. Cũng có người ngỏ ý, nhưng toàn thanh niên trong làng, với họ em luôn có cảm giác bất an.

Hắn khẽ khàng đặt chiếc máy ảnh xuống chiếc bàn bằng tre đan, những giọt cà phê đậm đen vẫn từng giọt từng giọt rơi xuống lòng chiếc ly thủy tinh trong suốt. Phía bên ngoài ô cửa nhà rông, những đỉnh núi cao ngun ngút mờ mờ ảo ảo, thứ ảnh ảo huyền thoại hiện thực hòa quyện thành sự im trầm đến rợn người. Cô gái Phsi vẫn âm giọng trầm buồn. Quá khứ đau thương của một lần lỡ bước với gã chồng nát rượu tàn bạo cứ nhè nhẹ buông lơi loang dần vào tâm tưởng hắn.

- Em không dám, em vẫn rất sợ cái địa ngục vừa mới được thoát ra…

Ánh nhìn của cô gái dừng lại ở chiếc bàn cuối căn nhà rông. Vài gã thanh niên của bản đang cười nói ầm ào, tiết điệu thanh âm của người bản địa vừa nhanh vừa líu lo như tiếng chim. Hắn bất chợt hiểu, mấy anh chàng nầy leo lên nhà rông ngồi với mấy ly cà phê là những cội si chiếu tướng người phụ nữ cùng bản dù đã qua một đời chồng và có đứa con gái nhỏ nhưng dung nhan còn cuốn hút. Chính gương mặt vừa u uẩn vừa ho- ang dã đến lạ lùng cũng cuốn hút hắn vào câu chuyện đầy nước mắt của nàng.

Hắn quên hết hiện tại cái thân phận lữ khách, chỉ dừng lại ở bản làng heo hút nầy vài hôm ngắn ngủi, ngửa đôi bàn tay úp tròn khuôn mặt ràn rụa nước mắt.

Người đàn ông dị tộc cặm cụi bên khối đá granic, đôi bàn tay ông bật máu, máu chảy tràn qua từng khóe móng đang cắm trên khối đá. Những vệt máu hằn sâu xuống từng nét khắc họa, đá và những ngón tay nhuộm máu.

Người dân Pshi, chỉ dám lén lút từ xa, họ kinh sợ đôi bàn tay to bè, rách nát từng ngày miết mòn theo thớ đá.

Bích diện nàng Azit hiện rõ dần theo năm tháng. Gương mặt người con gái Pshi có đôi mắt sâu hút ho- ang dại, bờ môi rám nắng ngọt ngào mỗi lúc mỗi hiện hằng trên thớ đá vô tri, thì gã Doi khổng lồ càng thêm gầy rộc, đôi bàn tay đẫm thêm nhiều máu.

Người Pshi cổ xưa không mang đầy đủ khái niệm thời gian, họ chỉ tính sự vận hành cuộc đời theo từng con trăng tròn khuyết trên nương rẫy, khe suối. Chẳng ai còn nhớ ông Doi đã hóa nhập cả hồn lẫn xác vào khối đá, không lên rừng, xuống sông kiếm miếng ăn bao nhiêu năm tháng.

Cô gái Pshi, hơi ngỡ ngàng khi hắn úp đôi bàn tay gói trọn gương mặt mình, mấy gã thanh niên bản đang cười nói lao xao chợt ngừng bặt, mọi ánh mắt giận dữ đều đổ dồn vào nơi hắn. Mặc dù bối rối ngỡ ngàng, Azit vẫn không né tránh những ngón tay nhám nhịt ve vuốt trên đôi má ướt đẫm lệ. Hắn vươn người qua chiếc bàn tre, khẽ đặt một nụ hôn lên vầng trán Azit.

Từ trong khóe mắt của bức tượng đá ứa ra từng giọt nước mắt màu máu, quyện lẫn hơi thở cuối cùng và nụ cười mãn nguyện trên gương mặt quắt khô không còn sự sống. Hơi thở cuối cùng và những giọt nước mắt màu máu ứa ta từ linh hồn bi ai của nàng Azit hóa nhập vào nhau biến thành cơn giông gió ì ầm trĩu xuống vùng núi rừng đang run lên bần bật. Con sông Cái ùng ục trào dâng từng ngọn sóng thần, cuốn trôi tất cả...

Ký ức hắn chùng xuống Azit bây giờ ở đâu... Cô gái Pshi vẫn khóc trong đôi bàn tay của hắn. Vạt nắng chiều đang dần lụi tắt sau lưng ngọn Pelo. Không gian trong căn nhà rông cũng dần sẫm tím, phin cà phê cũng rơi xuống hạt cuối cùng, óng lên màu nước mắt của nàng Azit.

Trại sáng tác Hồng Hạ - A Lưới
N.Q  
(TCSH330/08-2016)




 

Đánh giá của bạn về bài viết:
0 đã tặng
0
0
0
Bình luận (0)
Tin nổi bật
  • HỒNG HOANGBữa ăn sáng ở phòng chờ xuất viện đã đến hồi kết, mọi người dự cuộc vẫn lưu luyến.Trước khi vào điều trị ở bệnh viện tâm thần này họ đều là những thành viên tốt của xã hội.

  • ĐẶNG THIỀU QUANGĐó là một mùa đông khắc nghiệt nhất trong lịch sử, trong suốt nhiều năm trở về trước, cho đến tận sau này, bây giờ, khi cô đã trở thành một bà già ốm yếu, đó vẫn là một mùa đông lạnh giá nhất mà cô từng trải qua. Cô nhớ lại khi đó, nhiệt độ xuống đến không độ, máu đông lại trong huyết quản, đôi chân nặng như chì, còn những đầu ngón tay cô như thể đang bị hàng ngàn mũi kim đâm vào, xuyên qua đôi găng tay len, buốt giá.

  • VŨ ĐẢMChiếc xe trâu chở cát ì ạch đi trên con đường làng, con đường bị xuống cấp nghiêm trọng nên mỗi khi mưa xuống có nhiều đoạn lầy lội đến mắt cá chân. Ngồi trên xe, anh Chấn hò hét mãi mà con trâu sứt vẫn không vượt qua được đám sình lầy.

  • HOÀNG THÁI SƠN        Đời bắt nguồn từ những hoàn cảnh không ngờ tới (LOUIS ARAGON)Từ bên này con lạch, Sung bước chậm rãi, thỉnh thoảng anh lại đưa mắt ngó qua bên kia. Nhiều lúc anh bước quá chậm, hay dừng hẳn lại khiến An phải kêu lên.

  • NGUYỄN PHƯỚC THỊ LIÊNKhông ai ngờ trước kia nơi đây chỉ là bến đậu tự phát của mấy tên thương hồ tứ xứ tới lui mua bán, ngủ nghỉ trong những căn lều che chắn tạm bợ. Và quán cóc. Nay đã thành một công viên sông, có con đường lát gạch khá rộng chạy ra tới biển mà bên dưới là bờ kè bảo vệ, bên trên là thành lan can inox chắn giữ.

  • DẠ NGÂNLúc ấy đã gần trưa. Những thời khắc cam go nhất của một ngày đang sắp qua đi. Một ngày ở đây bắt đầu từ rất sớm với những phập phồng quen thuộc.

  • BẠCH NHẬT PHƯƠNGNgày ấy, vào năm 1981!Rời phiên tòa ra về, thiếu phụ cảm thấy quãng đời còn lại như một cuộc thách đố. Nàng không buồn phiền nhiều mà cảm thấy bực bội và vô cùng lo lắng. Nàng bực vì thái độ nhỏ nhen của người đàn ông mà nàng đã từng là vợ trong suốt 13 năm qua. Nàng lo lắng vì 3 đứa con của nàng từ nay trông cậy vào chỉ một mình nàng!

  • NHẤT LÂMTrời về tối lúc tạnh lúc mưa, lại có gió nên càng mịt mờ như khuya khoắt, nhà nào cũng ăn cơm lúc chập choạng, bởi mưa gió chẳng biết làm gì. Tháng mười chưa cười đã tối. Mùa mưa miền Trung vốn tự cổ xưa đã não nề, những năm chiến tranh càng buồn hơn.

  • HOÀNG QUỐC HẢI              Truyện ngắn lịch sửNăm Nhâm Thân (1392) mùa hạ, thượng hoàng Trần Nghệ Tông xuống chiếu “CẦU LỜI NÓI THẲNG”Thường trong nước mỗi khi có đại sự, nhà vua ban chiếu cầu hiền. Mục đích tìm người tài cho nước.

  • KIỀU VƯỢNGĐêm giữa thu. Hà Nội se lạnh. Sao chới với nhưng mây vẫn vũ làm nền trời như khô khốc, nhạt nhòa. Một hồi còi tàu rú dài như thả thêm vào đêm luồng khí lạnh. Quang nhìn đồng hồ sân ga dã quá mười hai giờ khuya.

  • CAO HẠNHTôi sinh ra ở làng quê, lớn lên cũng ở làng quê. Tôi là hạt máu đỏ rơi xuống bùn đất mọc lên một thằng người cùng với ngọn cỏ lá rau, cây lúa và những sinh linh khác. Tôi cùng chịu đựng chia xẻ với chúng ngọn gió Lào cát trắng và những trận mưa dầm dề của xứ miền Trung khắc nghiệt.

  • HỒ ANH THÁI Tác giả thấy cần phải tóm tắt chuyện cô bé quàng khăn đỏ trước, rồi mới kể tiếp phần hậu cô bé quàng khăn đỏ. Con sói đến lừa bà cô bé, nuốt sống bà, rồi mặc váy áo của bà, trùm khăn giả vờ làm bà. Cô bé về nhà, thấy bà rởm mà không biết, cứ hỏi vớ hỏi vẩn sao tai bà to thế, sao mắt bà to thế, sao mồm bà to thế. Sốt ruột. Con sói bèn nuốt chửng luôn cô bé. Nhưng rồi quần chúng tiến bộ tập hợp lại đấu tranh, con sói phải nôn cả bà lẫn cháu ra, hứa cải tà quy chính. Từ đây bắt đầu phần hậu cô bé quàng khăn đỏ…

  • PHẠM XUÂN PHỤNGHọ như không còn trẻ. Người lớn tuổi hơn có khuôn mặt thanh thản vì đã giãn mềm những nếp nhăn. Người trẻ tuổi khuôn mặt nhuốm già bởi màu từng trải và những nét khắc chán chường.

  • MAI HUY THUẬTNằm cuộn tròn trong cái rọ lợn Cuội mới có thì giờ ngẫm nghĩ về cái thân phận của mình. Cả cuộc đời dối trá, lừa gạt bây giờ bị tù hãm sau mấy cái nan tre tưởng như mong manh thế mà càng cựa quậy càng trầy da rách áo, không thể nào thoát được.

  • NGUYỄN VĂN VINH Thường thường, mỗi sớm tôi và các bạn gặp nhau ở quán cà phê vỉa hè. Ngồi vệ đường, không tiếng nhạc quấy phá phút tĩnh tâm để ngẫm ngợi sự đời, quả thú vị! Tôi biết các loại quán đều tiêu phí thời giờ của mình, nhưng quán cà phê ít tốn, ít nguy hiểm hơn quán bia ôm và các toan tính, bon chen trong vòng danh lợi gươm đao nên tôi không bỏ uống cà phê buổi sáng, ngày mình giết một tí, lại được chuyện vãn với nhau: nào thời sự, tin tức trên trời dưới biển, cũng vui!

  • LINH CHIKhi chỉ mới là giọt máu, sự kết hợp của hai nhiễm sắc thể XY bám vào dạ con của mẹ, nó đã không được công nhận. Chào đời, mẹ con nó ở với ông bà ngoại cùng các cậu, các dì cho đến năm nó tròn bảy tuổi. Nhà ngoại nó ở ven triền núi của vùng đồi miền trung du hẻo lánh độ chừng vài ba chục nóc nhà rải rác trên mấy quả đồi đầy hoa sim, hoa mua tím. Chiều chiều nó thường hay tha thẩn trước sân nhà ngắm nhìn những đàn chim bay về tổ, thả hồn theo những đám mây màu cánh vạc đùn lên phía sau dãy núi đối diện nhà ngoại và tưởng tượng, ước ao…

  • TRẦN CHINH VŨAnh nghĩ là mình có thể ngủ được trong đêm nay - ngủ ngon là khác nữa - Đêm qua anh đã ít ngủ rồi - Hơn nữa, cùng với cậu em trai anh lại vừa có cuộc đi chơi đêm ở công viên Đầm Sen, đến muộn mới về. Vậy mà cho đến lúc này, đã qua nửa đêm được ít phút, mắt anh vẫn cứ trơ ra, cứ như thể nó chưa biết khép lại bao giờ.

  • ĐÔNG TRIỀUMười hai giờ đêm.Tôi bước ra khỏi rào lưới sắt còn ngoảnh lại nhìn căn trọ, nơi cửa sổ vẫn phụt ra luồng sáng trắng bởi đèn điện. Tất cả đã im lặng. Tiếng cót két của đôi cánh cửa gỗ mà người thiếu phụ vừa khép lại hòa vào nhịp rơi lộp độp của những giọt sương trên lá, tiếng côn trùng trỗi lên cùng thanh âm mà con chim cú đâu đây vẫn bỏ tiếng rúc đều đều nghe rợn người.

  • PHẠM NGỌC TÚY“Ngày...tháng...nămDòng nhắn tin trên báo cho em biết rằng em đã tìm thấy anh. Cuối cùng thì chúng mình cũng nhận ra nhau. Anh thân yêu. Hôm nay trời không mưa và không nắng. Từ cửa phòng em nhòm ra có một cây trạng nguyên. Cây này nhô lên cao giữa khoảng trời xanh hiếm hoi. Những chiếc lá đến mùa, đỏ thắm màu xác pháo. Nó là cây hoa độc nhất ngoài cửa phòng em.

  • NGUYỄN BẢNHắn đến tôi, mặt thẫn thờ ngơ ngác như người vừa mất của. Tôi hỏi ngay:- Có chuyện gì vậy?- Không, không có chuyện gì.