NGUYÊN QUÂN
Cô gái dân tộc Pshi, cúi thấp xuống, ánh đèn neon màu nhợt nhạt không khỏa lấp nước da ngăm đen và đôi mắt tròn láy.
Ảnh: internet
Hắn đưa chiếc máy ảnh lên. Một quầng sáng vẽ vòng chớp lòa, như một ánh giông ngoằng ngoèo trên đầu ngọn Pelo. Sự đồng hiện ánh sáng trong khoảng không gian khép hẹp, dài ngoằn của căn nhà rông vô tình đánh thức lớp lớp ký ức.
- Azit à, anh chỉ muốn làm một ánh giông soi thật sâu ánh mắt em.
Ánh mắt Azit chùng xuống, lăn ra một giọt nước mắt trong veo phản chiếu cả bầu trời vần vụ cơn giông cuối hạ.
- Không thể anh à, em bây giờ rất sợ hãi...
- Nhưng chúng ta đã thề nguyền bên cột đá thiêng...
Azit ngắt ngang lời hắn:
- Không thể vượt qua đâu anh, luật lệ bản làng rất khắt khe.
- Thì chúng ta trốn đi xứ khác...
- Em không thể, cả nhà sẽ bị làng phạt vạ.
Azit vẫn cúi đầu thật thấp, những giọt nước mắt lăn chậm trên khóe mắt rồi rơi xuống giữa lòng bàn tay run rẩy đầy vết sẹo sần sùi của hắn.
Đêm trong căn nhà rông, cà phê đen đậm vẫn từng giọt xuống lòng chiếc ly thủy tinh trong suốt.
Thời gian đồng hiện như một thứ định mệnh chẳng khác chi của cái bản làng nằm ven dãy Trường Sơn bạt ngàn huyền sử u uất.
Ngày hắn xách ba lô rời bỏ bản làng trốn chạy những hệ lụy đau buồn của một kẻ không còn thánh địa niềm tin ẩn trú, ra đi lòng trống rỗng và trái tim đen đúa không còn sinh khí.
Azit tiễn đưa hắn bên cột đá thiêng.
Bức tượng đá trong huyền thuyết của người Pshi, vừa được phát hiện từ lòng đất. Là tác phẩm điêu khắc chất ẩn đầy máu, nước mắt và nỗi buồn bất tuyệt của Doi, người đàn ông khác chủng tộc duy nhất của vùng lãnh địa tộc Pshi.
Người Pshi không một ai biết người đàn ông sống cô độc bên mỏm sông cái đến từ đâu, cả người già nhất của làng như lão thầy mo giao tiếp được với ma thiêng, thần rừng và cả Giàng, cũng không hỏi ra người đàn ông lang thang ngụ cư ngoài rìa địa giới giang hà là tộc người gì, chỉ thấy xa xa nhân dạng da trắng như mây trời mùa hạ, tóc đen nhánh như cây muồng, cây mun, cao lớn dềnh dàng vượt hơn người cao nhất của tộc Pshi cả cái đầu.
Ông Doi chỉ sống một mình với căn nhà lá lưng chừng ngọn núi thiêng Pelo, nơi hợp lưu hai nhánh suối thành một con sông lớn. Mỗi ngày tự lên rừng trồng trỉa, đánh bẫy, xuống sông lưới cá, không giao thiệp với ai.
Dân Pshi hàng ngàn năm nay vẫn rất sợ mỗi khi theo dòng về miền xuôi. Tương truyền ở ngã ba sông là một vực sâu không đáy, đầy các giống thuồng luồng thủy quái rình rập bắt hồn người về cho hà bá. Nhưng từ lúc có ông Doi trú ngụ ở đó thì dòng sông trở nên êm ả, người Pshi cảm thấy rất yên tâm khi dong thuyền qua ngã sông Cái.
Rồi một ngày. Truyền thuyết Pshi kể rằng, người con gái đẹp nhất của bản bất chấp gia đình và luật lệ bản làng cấm con gái Pshi lấy đàn ông khác tộc, lại đem lòng yêu thương người đàn ông dị chủng trên núi cấm...
Azit chờ hắn, thân hình nhỏ nhắn như một cánh lan rừng của nàng ẩn kín sau bức tượng đá đã bị thời gian bào mòn hết gương mặt của nàng Azit hàng trăm năm trước. Người con gái Pshi chung thủy si tình đã nhảy từ trên đỉnh Pelo xuống vực sâu, khi nàng bị đám trai bản làng truy đuổi cướp tình theo tục lệ trừng phạt cổ xưa. Dù rất giận người đàn ông khác chủng tộc đã làm bản làng mất đi đóa hoa xinh tươi nhất, lũ trai làng Pshi vẫn chẳng dám sinh sự gã đàn ông khổng lồ, đã giúp làng trấn áp sự cuồng nộ thiên nhiên, của bầy thuồng luồng, thủy quái vực sâu sông cái. Doi, người đàn ông trầm uất lạnh giá kinh hồn trước cái chết của nàng Azit.
Azit trốn sau bức tượng của nàng Azit xưa, đang lở lói dần cảm giác cô độc chia ly. Sự hóa thân của quá khứ, hiện tại chợt u uất cả phương rừng đang chìm dần, chìm dần vào mê muội của bản năng bầy đàn cổ xưa... Nàng im lặng ngẩn nhìn khi hắn bước đến gần. Hắn đến bên Azit, hai bàn tay nâng khuôn mặt đầm đìa nước mắt của nàng lên. Azit bật khóc thành tiếng, âm thanh tức tưởi của người con gái Pshi dội vào vách núi Pelo nghèn nghẹn uất ức.
- Anh đi thật sao?
- Anh ở lại đây để làm gì?
Azit yên lặng một lúc.
- Anh sẽ đi đến đâu?
Hắn chỉ tay về phía cuối dòng sông Cái đang cuộn chảy dưới chân núi:
- Anh về xuôi, nơi anh được sinh ra và đã bỏ đi rất lâu rồi...
Cái chớp lóe từ chiếc máy ảnh lại nháng lên; ánh mắt đen láy của Azit phản chiếu hình ảnh hắn với nét mặt trầm ngâm, giọng nói xa xăm của nàng như trầm xuống:
- Em vẫn rất sợ anh à, không dám bước thêm bước nữa. Cũng có người ngỏ ý, nhưng toàn thanh niên trong làng, với họ em luôn có cảm giác bất an.
Hắn khẽ khàng đặt chiếc máy ảnh xuống chiếc bàn bằng tre đan, những giọt cà phê đậm đen vẫn từng giọt từng giọt rơi xuống lòng chiếc ly thủy tinh trong suốt. Phía bên ngoài ô cửa nhà rông, những đỉnh núi cao ngun ngút mờ mờ ảo ảo, thứ ảnh ảo huyền thoại hiện thực hòa quyện thành sự im trầm đến rợn người. Cô gái Phsi vẫn âm giọng trầm buồn. Quá khứ đau thương của một lần lỡ bước với gã chồng nát rượu tàn bạo cứ nhè nhẹ buông lơi loang dần vào tâm tưởng hắn.
- Em không dám, em vẫn rất sợ cái địa ngục vừa mới được thoát ra…
Ánh nhìn của cô gái dừng lại ở chiếc bàn cuối căn nhà rông. Vài gã thanh niên của bản đang cười nói ầm ào, tiết điệu thanh âm của người bản địa vừa nhanh vừa líu lo như tiếng chim. Hắn bất chợt hiểu, mấy anh chàng nầy leo lên nhà rông ngồi với mấy ly cà phê là những cội si chiếu tướng người phụ nữ cùng bản dù đã qua một đời chồng và có đứa con gái nhỏ nhưng dung nhan còn cuốn hút. Chính gương mặt vừa u uẩn vừa ho- ang dã đến lạ lùng cũng cuốn hút hắn vào câu chuyện đầy nước mắt của nàng.
Hắn quên hết hiện tại cái thân phận lữ khách, chỉ dừng lại ở bản làng heo hút nầy vài hôm ngắn ngủi, ngửa đôi bàn tay úp tròn khuôn mặt ràn rụa nước mắt.
Người đàn ông dị tộc cặm cụi bên khối đá granic, đôi bàn tay ông bật máu, máu chảy tràn qua từng khóe móng đang cắm trên khối đá. Những vệt máu hằn sâu xuống từng nét khắc họa, đá và những ngón tay nhuộm máu.
Người dân Pshi, chỉ dám lén lút từ xa, họ kinh sợ đôi bàn tay to bè, rách nát từng ngày miết mòn theo thớ đá.
Bích diện nàng Azit hiện rõ dần theo năm tháng. Gương mặt người con gái Pshi có đôi mắt sâu hút ho- ang dại, bờ môi rám nắng ngọt ngào mỗi lúc mỗi hiện hằng trên thớ đá vô tri, thì gã Doi khổng lồ càng thêm gầy rộc, đôi bàn tay đẫm thêm nhiều máu.
Người Pshi cổ xưa không mang đầy đủ khái niệm thời gian, họ chỉ tính sự vận hành cuộc đời theo từng con trăng tròn khuyết trên nương rẫy, khe suối. Chẳng ai còn nhớ ông Doi đã hóa nhập cả hồn lẫn xác vào khối đá, không lên rừng, xuống sông kiếm miếng ăn bao nhiêu năm tháng.
Cô gái Pshi, hơi ngỡ ngàng khi hắn úp đôi bàn tay gói trọn gương mặt mình, mấy gã thanh niên bản đang cười nói lao xao chợt ngừng bặt, mọi ánh mắt giận dữ đều đổ dồn vào nơi hắn. Mặc dù bối rối ngỡ ngàng, Azit vẫn không né tránh những ngón tay nhám nhịt ve vuốt trên đôi má ướt đẫm lệ. Hắn vươn người qua chiếc bàn tre, khẽ đặt một nụ hôn lên vầng trán Azit.
Từ trong khóe mắt của bức tượng đá ứa ra từng giọt nước mắt màu máu, quyện lẫn hơi thở cuối cùng và nụ cười mãn nguyện trên gương mặt quắt khô không còn sự sống. Hơi thở cuối cùng và những giọt nước mắt màu máu ứa ta từ linh hồn bi ai của nàng Azit hóa nhập vào nhau biến thành cơn giông gió ì ầm trĩu xuống vùng núi rừng đang run lên bần bật. Con sông Cái ùng ục trào dâng từng ngọn sóng thần, cuốn trôi tất cả...
Ký ức hắn chùng xuống Azit bây giờ ở đâu... Cô gái Pshi vẫn khóc trong đôi bàn tay của hắn. Vạt nắng chiều đang dần lụi tắt sau lưng ngọn Pelo. Không gian trong căn nhà rông cũng dần sẫm tím, phin cà phê cũng rơi xuống hạt cuối cùng, óng lên màu nước mắt của nàng Azit.
Trại sáng tác Hồng Hạ - A Lưới
N.Q
(TCSH330/08-2016)
- Mẹ nếm thử xem. Con cho thêm một tý đường nữa nhé.Tôi ngừng tay bên rổ rau sống xanh um cầm lấy thìa nước chấm nhấm nháp lắng nghe vị vừa chua vừa ngọt vừa bùi bùi tan ra trên đầu lưỡi: - Một thìa nhỏ nữa thôi con. Ngon rồi đấy.
Nó tỉnh dậy. Sương lành lạnh, thời tiết thật khắc nghiệt, ban ngày trời nắng như thiêu như đốt. Khẽ co ngón tay, một cảm giác đau buốt suốt từ đỉnh ngón chạy vào tim, xương sống như có luồng điện chạy qua. lạnh toát.
Chuyện kể rằng ở xóm Đồng có một gia đình hiếm con lắm, chữa mãi đến năm chồng 45 tuổi, vợ 40 tuổi mới có mang.
Khúc sông lặng lẽ như thói quen của nó vẫn lặng lẽ vào mùa thu nước kiệt. Bây giờ, dòng chảy chỉ còn là một dải nông lờ, xuống đến tận mép nước mới nghe được tiếng chảy róc rách như tiếng nói thầm.
“Ai cũng biết rằng tạo hóa sinh ra đất, nước, cây cỏ, chim muông, thú vật... và con người. Động vật có trước con người có sau. Như vạy họ là tiền bói của con người. Đã không thờ kính tiền bối, lại làm điều ác với họ, con người phải gánh chịu lấy hậu quả. Âu đó cũng là lẽ trời...!”
Chủ nhật, tôi đến thăm một người bạn quen nhưng không thân lắm ở bên kia Cầu Kho, phía Tây Bắc thành phố. Đã dăm bảy năm nay tôi không gặp anh, mặc dù đã biết anh chuyển về dạy ở Đại học Nông Lâm khá lâu.
Truyện ngụ ngôn của TRIỀU NGUYÊN
Truyện ngắn “Sóng ngoài khơi” đã tránh được gần như tất cả những trò “dỏm” của nhiều người cầm bút hôm nay: Viết về tình dục với cung cách ồn ào như thể đây là món tân kỳ về tư tưởng và nghệ thuật nhưng thật ra chỉ cho thấy thói a dua thời trang và sự thiếu hiểu biết về văn chương đương đại. Với một bút pháp tinh tế, thông minh, và kiềm chế, “Sóng ngoài khơi” đã thể hiện được bản lãnh văn chương của một tác giả trẻ khi đụng tới đề tài nằm ngoài kinh nghiệm bản thân như Khánh Phương. PHAN NHIÊN HẠO
1. Con đường nhầy nhụa dẫn xuống chân dốc đã được ai đó rắc lên ít cát khô. Trời nắng hay mưa thì con đường vẫn thế. Để đi được vào cái xóm tự lập này không còn con đường nào khác.
Vào cái giây phút định mệnh ấy, tiếng hát nức nở của Khánh Ly vọng tới: Đêm nay hòa bình sao mắt mẹ chưa vui, Mẹ hãy ra đây nhìn phố ngập người. Đêm nay hòa bình, không nụ cười trên môi. Nhìn quanh đây không ai còn lại…vỗ về cơn say dịu dàng của tôi.
Anh chị dọn về đây từ hồi mới cưới nhau. Căn phòng xinh xinh, quét vôi xanh nhạt, trang nhã và sạch sẽ.
PHẠM XUÂN PHỤNGNgười thợ học việc rán một hơi cuối cùng. Đó là hơi quyết định sự thành bại của sản phẩm. Đốm thủy tinh lỏng đỏ rực đầu ống xuy phồng to lên, đẹp như một quả cầu lửa sáng chói. Đoạn, anh đưa quả cầu lửa vào lỗ khuôn rồi vừa thổi vừa xoay vừa nhấc dần đầu ống xuy đồng lên cao. Cuối cùng, bằng một động tác dứt khoát, anh xoáy mạnh, cắt lìa đầu ống khỏi phần còn lại của quả cầu lửa hơi nhô ra trên lỗ khuôn.
NGUYỄN BẢNTôi nhổ vào hai lọ crem Tokalon trắng và hồng, loại crem Pháp đắt tiền đang dùng dở của bà, rồi vảy nước bọt đi cho mất dấu.
NGUYỄN ANH ĐÀONàng vào Phú Xuân đã gần hai tháng. Giữa cảnh ngựa xe tấp nập, khăn áo lượt là, muôn hồng nghìn tía của chôn kinh thành, không làm cho lòng nàng nguôi ngoai nỗi nhớ cố hương. Ở cái làng nằm khuất dưới những rặng liễu bên Hồ Tây, vào mùa này rực lên màu vàng của những cuộn tơ óng ả vắt trên bờ giậu. Gió thu lồng lộng mơn man như những ngón tay thiếu nữ nhẹ bứt những chiếc lá đào úa vàng rắc xuống hồ làm thành những chiếc chong chóng quay tít trên mặt nước. Nàng đắm chìm trong nỗi nhớ nhà, nhớ kinh thành cũ với những đền đài, chùa miếu, tuy không thật uy nghi tráng lệ nhưng in đậm dấu vết của thời gian mà mỗi triều đại như khắc hằn trên đó những nét tinh hoa của một nền văn vật nghìn năm.
BÙI MINH QUỐCHoạ sĩ Từ Thành bạn tôi, vào thời khốn đốn nhất phải xoay sang làm mặt nạ để sống qua ngày. Ông thường làm các mặt nạ hề đủ loại, mặt ông địa, mặt chó, mặt khỉ, mặt gấu... và cả các thứ mặt tướng cướp. Khách hàng của ông toàn trẻ con. Vào mùa nắng ráo- mùa vui chơi của lũ trẻ, ông bán khá chạy. Biết tụi nhỏ chẳng có mấy tiền, ông bán rẻ, lấy công làm lãi, nên cũng chỉ tạm đủ sống. Nhưng vào mùa mưa gió bão bùng, hàng ế, thì ông đói.