Mùa cũ
Bỗng dưng thấy lòng mưa vườn cũ
Lá khô hoai mục tự bao giờ
Người đi cỏ mọc thành trận mạc
Hoa cũng đành Mùa hương ấy phôi phai.
Bỗng dưng thấy lòng là ngọn gió
Lửng lơ không biết thổi phương nào
Tám hướng bốn phương
Đời quá rộng
Tự mình ôm một bóng hoàng hôn.
Bỗng dưng ta muốn về an trú
Dưới góc hoàng lan thơm tiếng chim
Lặng im nghe lá rơi trên lá
Ta với người
Mùa yêu cũ lãng quên.
Uống trà chờ sen nở
Ngôi sao mai lung linh phía chân trời
Thềm sương rơi
Nụ sen ngọc ngà hé mở
Không gian im tiếng thở
Chờ một đóa thiền hoa
Sen là nàng thơ hay một vị nữ hoàng
Thời khắc ấy sương mờ dâng bảng lảng
Làn khói trà nhẹ nhàng ve vuốt
Đôi cánh xiêm y lộng lẫy thiên thần.
Chờ sen chờ nắng
Chờ bình yên lên
Chờ lòng tĩnh tại
Chờ mai an nhiên
Sen ngời một đóa vô biên
Bình minh nắng ấm êm đềm tỏa hương.
(TCSH57SDB/06-2025)
NGÔ MẬU TÌNH
LÊ HẢI KỲ
HUỲNH THỊ QUỲNH NGA
Đông Hà - Võ Ngột - Bùi Việt Phương - Trần Nam Phong - Nguyễn Thị Bội Nhiên - Lưu Xông Pha - Hà Văn Đạt - Trần Quang Phong
NGUYỄN THỊ KIM NHUNG
NGUYỄN KHẮC THẠCH
Có những lúc tưởng chừng mọi ranh giới giữa thơ và con người thơ không còn nữa. Thấy người là thấy thơ và ngược lại. Nhiều khi bị rợn ngợp không chụp bắt kịp những cái bóng trong vũ trụ của thơ và con người thơ ấy. Nhưng rồi vẫn tiếp tục dõi theo để được khám phá tầng tầng lớp lớp ý tưởng, ngôn từ ngồn ngộn chảy tràn ra mỗi giờ mỗi phút mỗi giây. Với những chiếc đồng hồ tan chảy trong bức tranh The Persistence of Memory, Salvador Dali chọn cách nắm bắt thời gian bằng hội họa, còn anh vẽ thời gian bằng thơ, bất tận, đều đặn như từng nhịp thở tích tắc từ trái tim anh vậy.
NGUYỄN ĐỨC BÁ
TRẦN NGỌC MỸ
TRẦN VIỆT HOÀNG
NGUYỄN HỒNG VÂN
LÊ VĨNH THÁI
NGÀN THƯƠNG
PHAN DUY
TỊNH BÌNH
NGUYỄN ĐẠI BƯỜNG
Triệu Nguyên Phong - Lê Nhi - Trần Tịnh Yên - Đặng Chương Ngạn - Minh Nguyễn
ĐÀO DUY ANH
HỒ MINH TÂM
NGUYỄN THÁNH NGÃ