Chiếc bánh chưng của La Sơn Phu Tử

15:45 18/03/2008
"Sang Xuân ta sẽ ăn Tết khai hạ vào ngày mùng 7 tháng Giêng".     Vì sao vua Quang Trung dám tuyên bố cả quyết như trên trước mặt ba quân? Tất cả bí mật của cuộc hành binh khôi phục Thăng Long đều được "gói trọn" trong một chiếc bánh chưng.

"Sang Xuân ta sẽ ăn Tết khai hạ vào ngày mùng 7 tháng Giêng".
Vì sao vua Quang Trung dám tuyên bố cả quyết như trên trước mặt ba quân? Tất cả bí mật của cuộc hành binh khôi phục Thăng Long đều được "gói trọn" trong một chiếc bánh chưng.
Năm 1788, lấy danh nghĩa phò Lê diệt Tây Sơn triều Thanh huy động 200.000 quân Hoa Nam chia làm ba đạo kéo vào nội địa nước ta.
Quân Tây Sơn, theo một kế hoạch định sẵn, liền bỏ Thăng Long kéo về núi Tam Điệp đóng thẳng đến hải phận Biện Sơn, thành mặt trận ngăn đôi Nam Bắc.
Ngày 21-11/âm lịch quân của Tôn sĩ Nghị tràn vào Thăng Long. Tin cấp báo về tới Phú Xuân ngày 24. Bắc Bình Vương vẻ rất bình tĩnh nói với các tướng sĩ : "Chúng đến đây là để mua lấy cái chết mà thôi!".
Hôm sau, Vương làm lễ tế cáo trời đất, lên ngôi Hoàng đế, cải niên hiệu Quang Trung. Lễ chính vị xong đâu đấy, ngày hôm ấy Bắc Bình Vương tự thống lĩnh đại quân, hai mặt thủy bộ cùng tiến ra Bắc Hà. Ngày 29 tới Nghệ An. Tại đây Vương tuyển thêm một vạn quân binh số lên được 10 vạn với một đạo tượng binh được vài trăm con.
Đồng thời với việc tăng cường quân đội, Vương cho mời nhà ẩn sĩ nổi danh là La Sơn phu tử, đến bàn luận về mưu cơ tất thắng. Sau đó Vương cỡi voi ra ngoài dinh trước toàn thể quân đội cất mấy lời hiểu dụ: "Quân Thanh sang xâm lăng, hiện đã chiếm thành Thăng Long, các ngươi đã hay tin ấy chưa? Người phương Bắc không phải nòi giống ta, tất khác lòng khác dạ. Từ đời nhà Hán họ cướp đất đai ta, tàn hại nhân dân, vét sạch của cải, nông nổi ấy không sao chịu được. Người trong nước ai cũng mong đánh đuổi chúng đi.
Đời Hán có Trưng Nữ Vương, đời Tống có Lê Đại Hành, đời Nguyên có Trần Hưng Đạo, đời Minh có Lê Thái Tổ. Các vị ấy không chịu bó tay ngồi nhìn quân tàn bạo, nên phải thuận lòng người, dấy nghĩa quân đuổi chúng về phương Bắc.
Nay người Thanh không noi gương Tống, Nguyên, Minh, lại kéo quân qua mưu chiếm nước ta, đặt làm quận huyện. Vậy ta phải vùng lên mà tiêu diệt chúng đi. Các ngươi là hạng có trí, có tài, phải cùng ta đồng lòng gắng sức, làm nên việc lớn.
Đoàn quân Bắc tiến, ngày đi, đêm không nghỉ qua nghìn dặm núi rừng. Ngày 20 tháng chạp, Bắc Bình Vương cùng toàn quân tới Tam Điệp. Ở đây, Vương cho mở tiệc khao quân và tuyên bố:
"Chỉ nội 10 ngày nữa ta sẽ đuổi hết giặc Thanh. Hôm nay hãy ăn Tết Nguyên Đán trước. Sang xuân, ta ăn Tết Khai hạ vào ngày mùng 7 tháng giêng ở Thăng Long".
Do đâu Bắc Bình Vương tuyên bố cả quyết như thế trước mặt tướng sĩ? Dĩ nhiên Vương dã nắm được nhiều yếu tố tất thắng trong tay mới dám tuyên bố như trên để nung lòng phấn khởi của ba quân. Nhưng xác định được ngày vào Thăng Long, hẳn phải nhờ một yếu tố đặc biệt mới được. Bây giờ ta thử trở lại cuộc hội ngộ giữa Bắc Bình Vương với La Sơn phu tử.
La Sơn phu tử tên thật là Nguyễn Thiếp, người xã Mật Ao, tổng Lai Thạch, huyện La Sơn, Nghệ An. Lúc thiếu thời ông theo học với Nguyễn Nghiễm (thân sinh cụ Nguyễn Du), được bổ tri huyện Thanh Chương. Sau một thời gian thấy không thích hợp, ông từ quan về ẩn ở núi Thiên Nhận cũng trong tỉnh Nghệ An. Có lần chúa Trịnh Sâm mời ông ra để trọng dụng, nhưng ông từ chối. Lần này, nghe nói quân Tây Sơn ra Bắc Hà diệt quân Thanh, vì đại nghĩa ông mới chịu tới, và lúc đó là lúc ông vừa mới ở Thăng Long về Nghệ An, nên hiểu rõ tình trạng quân giặc. Bắc Bình Vương hỏi: - Quân Thanh sang xâm lăng, ta nay phải làm tướng thân chinh, mưu đánh hay giữ, xin nhà thầy nói cho nghe. La tướng phu tử đáp:
- Nay ngoài Bắc Hà thế nước chông chênh, lòng người tan nát. Quân Thanh từ xa kéo đến, không rõ tình hình mạnh, yếu, không biết phương thế đánh giữ gì đâu. Chúa công ra chuyến này chẳng qua 10 ngày thì dẹp xong. Bắc Bình Vương nghe nói mừng lắm, và trong dịp này La Sơn phu tử có hiến cho Vương một mưu kế, và tổ chức nội gián.
La Sơn phu tử xin Vương hãy thảo một tờ mật dụ bảo Đinh Đề Lĩnh (Vị võ quan này thường ngỏ ý với bạn thân rằng: - Vua ta mượn quân Thanh khác gì rước voi về dầy mồ...) giúp sức, rồi chính phu tử mang ra  Thăng Long lấy thân tình kêu gọi họ Đinh làm nội ứng.
Bấy giờ, các cửa thành Thăng Long đều do quân Thanh canh gác, việc khám xét rất nghiêm ngặt. Sáng mùng 3 Tết, Đinh Đề Lĩnh đang ngồi trong gian phòng , bỗng có tên lính hầu vào bẩm có một người ở xứ nghệ đem biếu cặp bánh chưng. Ngạc nhiên, ông cho mời ngay vào xem ai. Thoạt nhìn ông đã nhận được ngay là ẩn sĩ Nguyễn Thiếp trước đã dạy học ở nhà ông, Đình Đề Lĩnh vồn vã hỏi: - Năm mới sao thầy không ở quê ăn Tết cho vui, chịu vất vả ra đây chắc hẳn có chuyện gì? Nguyễn Thiếp đáp: - Tôi e năm nay tại kinh đô không thể vui Tết được nên vội thân hành ra mừng Ngài. Vừa nói ông vừa đặt cặp bánh chưng lên bàn đồng thời đưa mắt nhìn ông Đề Lĩnh và nhìn tứ phía. Ông Đề Lĩnh hiểu ý ngay, liền đuổi mấy tên lính hầu ra ngoài. Nguyễn Thiếp lấy một chiếc bánh cắt làm đôi rồi chỉ vào nhân bánh mà nói: - Anh hùng nên thức thời mà lập công. Vận mệnh nhà Lê đã đến ngày tàn, mới rước quân Thanh về dày xéo đất nước. Vua Quang Trung là bậc anh dũng khác thường, nay đem quân ra Bắc Hà diệt kẻ xâm lăng. Ta nên sớm biết đường giúp nước. Để chóng thành công nhà vua cậy ông giúp sức. Ngài tự thảo tờ mật dụ này ủy tôi đưa tới ông. Thấy quân Thanh khám xét quá nghiêm nhặt tôi phải giấu tờ dụ vào chiếc bánh chưng này, và may mắn lọt tới đây. Xin ông gắng sức thi hành đúng theo lời dụ, ắt nên công lớn. Đây là một cơ hội rất tốt để giúp nước trừ giặc xin ông chớ bỏ lỡ... Dứt lời, Nguyễn Thiếp rút tờ dụ trong nhân bánh đưa cho Đinh Đề Lĩnh xem. Được lời như cởi tấc lòng, viên Đề Lĩnh vui mừng nguyện sẽ thi hành đúng theo mật kế.
Tôn Sĩ Nghị kéo quân vào chiếm đóng Thăng Long với khí thế kiêu căng ngạo nghễ. Hắn nói với Võ Trịnh, quan Tham tri của Lê Chiêu Thống: - Tự ta coi thì Tây Sơn chỉ như giống dê chó mà thôi. Rồi đây ta sẽ sai người lấy thừng trói cổ chúng lôi ra hẳn không khó gì, các ngươi cứ giương mắt mà xem! Rồi Sĩ Nghị sai đóng đồn ở mé bờ sông Nhị cùng chia quân ra giữ các mặt. Bắc cầu phao qua sông để tiện quân sĩ qua lại. Sáng hôm sau, Nghị làm lễ phong cho Lê Duy Kỳ làm An nam quốc vương, lấy niên hiệu Chiêu Thống. Từ đó Nghị cứ lo phè phỡn ăn chơi không nghĩ tới việc binh nữa.
Lệnh xuất quân của Quang Trung truyền ta vào ngày 30 Tết. Quân Tây Sơn vượt qua sông Giản Thủy (Ninh Bình), đám nghĩa quân của vua Lê hoảng sợ bỏ chạy tán loạn. Đến Phú Xuyên, quân do thám Tàu bị bắt trọn, những đồn ở gần đó chẳng được tin tức gì.
3-1/âl giặc Thanh đang ngủ ngon giấc trong đồn Hà Nội. Bỗng tiếng trống, tiếng chiêng rền vang cùng với tiếng gào thét của thiên binh vạn mã tràn tới. Giặc kinh hồn bạt vía, kéo ngay cờ hàng. Quân Tây Sơn liền tiến vào đồn thu hết quân nhu, khí giới.
Mùng 5-1, mờ mờ sáng, người anh hùng của dân tộc quấn chiếc khăn vàng ở cổ, xắn áo cởi voi thúc quân tiến sát đến đồn Ngọc Hồi. Binh xung phong là một đạo tượng binh hùng hậu. Quân Thanh xua ky  binh ra ứng chiến, ngựa gặp voi hoảng sợ, nhảy lồng lên tán loạn. Địch quân liền rút vào đồn cố thủ. Đoàn quân thừa thế phá cửa lũy tràn vào như nước vỡ bờ, đánh giáp lá cà, hậu quân cũng dồn tới tử chiến với giặc. Quân Thanh tán loạn dày xéo lẫn nhau mà chạy, thây chết nằm ngổn ngang. Đồn Ngọc Hồi tan vỡ. Đoàn quân chiến thắng liền kéo thẳng về phía Thăng Long hạ luôn hai tiền đồn Văn Điển và Yên Quyết, các tướng lãnh của chúng đều phơi thây trên chiến địa.
Trong mấy ngày đầu năm (Kỷ Dậu-1789), Tôn Sĩ Nghị ở trong thành Thăng Long không được tin tức gì, nên cứ yên tâm. Đến ngày mùng 4 mới được cấp báo của quân đồn Ngọc Hồi chạy về, Nghị vội lên kỳ đài quan sát và được tin đồn Điền Châu thất thủ, quân Tây Sơn đang kéo tới Kinh thành. Hắn không kịp mặc áo giáp, và không đợi thắng yên ngựa, đem một số quân kỵ dưới trướng chạy qua sông sang Bắc Ninh, rồi lại nghe tin có quân Tây Sơn từ phía đông đổ đến chận đường, khiếp đảm quá cùng với đám tàn binh tìm đường chạy trốn, quăng cả sắc thư, ấn tín, cờ hiệu, chỉ mong được thoát thân mà thôi.
Thấy Tôn Sĩ Nghị chạy trở về tơi tả lại nghe tin quân Tây Sơn đuổi theo, dân Tàu ở mấy tỉnh giáp giới Việt hoang mang kinh hãi bồng bế dắt dìu nhau mà chạy. Sử chép: "Từ cửa Ải về mé Bắc hơn vài trăm dặm, không nghe thấy tiếng người nào".
Trận chiến ở Thăng Long chấm dứt vào giờ Thân (4,5 giờ chiều) ngày mùng 5. Chiếc hoàng bào của Quang Trung đã ngã màu đen sẫm qua 5 ngày đêm xông pha trong khói lửa, và đúng như lời hẹn, đoàn quân giải phóng Bắc Hà đã hân hoan ăn Tết Khai Hạ tại Thăng Long Thành.
NGÔ TUỆ

(nguồn: SH 3.1999)

Đánh giá của bạn về bài viết:
0 đã tặng
0
0
0
Bình luận (0)
  • LÊ QUANG THÁI

    Ngày sinh, nơi sinh, ngày mất, nơi mất, nơi an táng, nơi cát táng là những mốc thời gian quan trọng, đáng nhớ của đời người và con cháu vì dân gian coi đó là việc thể hiện hiếu đạo đối với người đã mất, với tổ tiên, ông bà: Sống nhà thác mồ.

  • (SHO). Nhiều ngày qua, báo chí và cộng đồng dân cư mạng đã bày tỏ lòng kính yêu Đại tướng Võ Nguyên Giáp qua những tin tức, đề xuất về việc lựa chọn đường đặt tên Đại tướng Võ Nguyên Giáp

  • (SHO). Bộ VHTTDL đã có công văn gửi UBND các tỉnh Nghệ An, Hà Tĩnh, Quảng Bình, Quảng Trị, Thừa Thiên Huế, Quảng Nam, Kon Tum, Gia Lai, Đắk Lắk, Đắk Nông, Bình Phước về việc phối hợp hoàn thiện hồ sơ di tích quốc gia đặc biệt Hệ thống di tích đường Hồ Chí Minh.

  • NGUYỄN VĂN DẬT 

    Quê hương là chùm khế ngọt
    Cho con trèo hái mỗi ngày.

                       (Đỗ Trung Quân)

  • KỶ NIỆM 10 NĂM THÀNH LẬP CẢNG CHÂN MÂY

    NGUYỄN HỮU THỌ
    (Chủ tịch, Giám đốc Công ty TNHH Một Thành Viên Cảng Chân Mây)

  • LÊ XUÂN THÔNG 

    Vai trò của nhà Nguyễn với Phật giáo Ngũ Hành Sơn
    Ngũ Hành Sơn (Đà Nẵng) vốn đã là một trung tâm Phật giáo của Việt Nam thời chúa Nguyễn, nơi hình thành sớm các đạo tràng với sự tu chứng của các bậc danh sư, và đặc biệt nhận được sự quan tâm hỗ trợ của triều đình.

  • PHAN THUẬN AN

    Một sự tình cờ đã xảy ra trong lịch sử cận đại Việt Nam: có hai tướng Ngô Văn Sở sống cùng một thời kỳ. Xin tạm gọi nhân vật thứ nhất là tướng Ngô Văn Sở ấy, và nhân vật thứ hai là danh tướng Ngô Văn Sở triều Tây Sơn.

  • NGUYỄN NHÃ TIÊN
                         Tùy bút

    Đi trong tiết trời ngập tràn gió lạnh mùa xuân Côn Sơn, con đường hun hút xuyên giữa cánh rừng thông thoảng nhẹ từng làn mây khói mỏng mảnh bay lượn lờ, như dẫn dắt con người vào một thế giới xa xăm thanh vắng.

  • NGUYỄN VĂN QUẢNG - ĐÀO LÝ

    Thành Hóa Châu là một tòa thành có vai trò rất lớn trong lịch sử, chính vì thế nó đã thu hút sự quan tâm nghiên cứu từ rất sớm của các sử gia.

  • NHỤY NGUYÊN

    Làng cổ Phước Tích quyến rũ với phong cảnh nhà vườn xanh mát. Cây thị gần ngàn năm tuổi tỏa bóng bên ngôi miếu cổ là một phần hồn vía của làng cùng nhiều mẩu chuyện thú vị về những di chỉ Chăm.

  • MẠNH TIẾN

    Rời Mèo Vạc về Đồng Văn, ngồi sau lưng anh xe ôm người Hmông, tôi vượt Mã Pì Lèng trong một sáng mùa hè mưa rả rích. Cung đường núi hiểm trở, liên tục gấp ngược khủy tay. Cheo leo. Một bên thăm thẳm đá, cao vun vút. Một bên hun hút sâu, những thung lũng.

  • NGUYỄN VĂN DẬT

    Theo gia phả của thợ đúc xứ Đàng Trong để lại thì từ thời Lê Trịnh mà thợ đúc xứ Kinh Bắc ra đi theo Đoan Quận Công Nguyễn Hoàng vào Thuận Hóa lập nghiệp vì nhiều lý do mà trong gia phả nguyên bản bằng chữ Hán được soạn từ thời Cảnh Hưng (1740-1786), rồi tục soạn các đời tiếp Gia Long, Tự Đức đã ghi như sau:

  • LÊ TRÍ DŨNG

    Tôi vẫn phải thưa với bạn đọc rằng suy nghĩ dọc đường thì bao giờ cũng trục trà trục trặc, lục cà lục cục, lủng cà lủng củng và nó cũng gập ghềnh theo nhịp bánh xe lăn, nhất là lúc qua ổ trâu, ổ gà...

  • NGUYỄN QUANG HÀ - NGUYỄN VĂN DŨNG

    Muốn nhìn bức tranh thiên nhiên dựng khung cảnh hoành tráng của Bạch Mã, phải lùi đủ độ xa mới thật chiêm ngưỡng hết dáng vẻ uy nghi của nó.

  • NGUYỄN QUANG LẬP

    Thế rồi Ăm Hươn chống gối đứng dậy, lảo đảo tiến về vách trái nhà sàn đan dày bằng tre ca lay. Nơi đó có cái ca dóc như một búp măng ám khói, đang treo rủ ngược xuống, Ăm Hươn tiến tới gần, dướn lên, với tay lấy ca dóc nhưng không được. Lại dướn lên.. lại không được.

  • NHẤT LÂM 

    Trời đã sang thu, ngồi bên sông Héc Gieng chảy qua thị trấn Na Rì lộng gió mà uống rượu về đêm thì thật quá thú. Khúc sông này hẹp, bãi cát vàng hun dưới trăng, và bên kia sông là dãy núi trùng điệp chạy mãi tận Cao Bằng.

  • TRẦN NGUYỄN KHÁNH PHONG

    Các dân tộc thiểu số anh em sống nép mình bên những dãy Trường Sơn hùng vĩ ở Thừa Thiên Huế và Quảng Trị, có rất nhiều nét văn hóa độc đáo và riêng biệt. Trong đó có nét đẹp của nghệ thuật làm đẹp mà những chủ nhân của nó hiện ít nhiều còn giữ lại hoặc hồi tưởng qua kí ức.

  • LÊ QUANG THÁI

    Chi thứ 5 trong 12 chi là THÌN, tượng cho con Rồng, chữ Hán viết LONG (龍), còn đọc là “thần”, có nghĩa lý như chữ “Thần” (宸), dị âm đồng nghĩa. Chữ này còn có nghĩa là cung vua. Cung điện sơn màu đỏ là vì thế.

  • VŨ TRƯỜNG AN

    Xưa nay, biểu tượng rồng thường được ứng với những bậc thiên tử, còn những người dân bình thường, chỉ có thể ví với thảo cỏ hay là hàng tôm tép, con bống, con cò..., ví mình với rồng dễ phạm tội “khi quân”.

  • PHẠM XUÂN PHỤNG (Ghi chép)

    Ngày 02 tháng 5 năm 2011, Ban tổ chức Trại sáng tác văn học Quy Nhơn (do hai tạp chí Văn nghệ Quân đội và Sông Hương đồng tổ chức dưới sự tài trợ của Binh đoàn 15) đã tổ chức một chuyến đi thực tế tại Đức Cơ-Gia Lai, nơi có 3 công ty lớn của Binh đoàn đang làm ăn tại đó. Nhân tiện, tôi rẽ ngang vào Plei-Ku, nơi có 3 người đồng nghiệp cũng là học trò của tôi.