Con sông bên lở bên bồi Bến đò thuở ấy chị ngồi đợi em, Trống trường tan học, vào đêm Em mong gặp chị đưa thuyền sang sông. Nhớ khi con nghé lạc đồng Khóc sưng mí mắt, em không dám về, Sợ đòn, ngủ lại ven đê Tìm em, áo chị sương khuya ướt đầm... Vẫn con đường ấy quen thân Chị em mình đã bao lần đi qua, Tuổi thơ nay đã về già Tóc em đã bạc nước da chị mồi. Chị đi trông cháu xa vời Lắm đêm không ngủ sụt sùi nhớ quê, Em mơ đứng dưới hàng tre Ngóng trông mòn mỏi chị về thổi cơm. Còn đây, nắng xế mảnh vườn Chìm trong ký ức làn hương ngậm ngùi, Cha đâu rồi? Mẹ đâu rồi? Tiếng chim mách bảo rằng người khuất xa. Bảy mươi tuổi chị làm “bà” Em nhìn dáng chị như là mẹ xưa: Lưng còng dưới bóng cây thưa Em dìm chị bước qua bờ dậu xanh... VÕ VĂN TRỰC (nguồn: TCSH số 150 - 08 - 2001) |
LTS: Đây là một trong những bài thơ của anh Thanh Hải trong những ngày cuối đời. Bài này chúng tôi chép trong sổ tay của chị Thanh Tâm, vợ anh. Bài thơ không có đầu đề.
Trong ánh chớp rừng mũi tên tua tủa Mỵ Châu lao trên mình ngựa kinh hoàng Vết lông ngỗng rơi cùng nước mắt Trái tim đớn đau đập với nỗi mong chờ...
Những người vợ tiễn chồng về phía ấycó bao giờ quên đâucon sông đã một thời cuồng xô như máu chảynhư khăn sô khoanh sóng bạc ngang đầu
hay Một đêm của nhà thơ Cao Bá Quát (trích)những con cá vàng ngủ mê trong điện Thái Hoàcặp mắt dấu sau bóng tốitiếng thở dàibàn tay nơi không thấy bàn tayphút chốc đốm lửa loé sángngười lính canh bên con nghê