Con sông bên lở bên bồi Bến đò thuở ấy chị ngồi đợi em, Trống trường tan học, vào đêm Em mong gặp chị đưa thuyền sang sông. Nhớ khi con nghé lạc đồng Khóc sưng mí mắt, em không dám về, Sợ đòn, ngủ lại ven đê Tìm em, áo chị sương khuya ướt đầm... Vẫn con đường ấy quen thân Chị em mình đã bao lần đi qua, Tuổi thơ nay đã về già Tóc em đã bạc nước da chị mồi. Chị đi trông cháu xa vời Lắm đêm không ngủ sụt sùi nhớ quê, Em mơ đứng dưới hàng tre Ngóng trông mòn mỏi chị về thổi cơm. Còn đây, nắng xế mảnh vườn Chìm trong ký ức làn hương ngậm ngùi, Cha đâu rồi? Mẹ đâu rồi? Tiếng chim mách bảo rằng người khuất xa. Bảy mươi tuổi chị làm “bà” Em nhìn dáng chị như là mẹ xưa: Lưng còng dưới bóng cây thưa Em dìm chị bước qua bờ dậu xanh... VÕ VĂN TRỰC (nguồn: TCSH số 150 - 08 - 2001) |
...Ta chỉ là hạt bụiGiữa đất trời mênh mông...
ngày tình yêu chớm nởnhững bông hồng ngát hươngbây giờ hoa, em hỡicánh rã rơi lạnh lùng
...Đàn bướm bay quaÔi những đàn bướm cứ bay qua vườn...
...Bao năm dựngđá nằm chơi với rừng...
...Bon chen lắm chỉ mệt ngườiHồn nhiên bố sống cuộc đời hiền lương...
Linh hồn đã bay...
...Hoa giấy có màu sao không nói...
Có ai không? Tiếng kêu ném vào chiều. Mùa xuân im lặng. Nghe rõtiếng những mầm cây cục cựa. Thì ra chiều này chưa gió ở hoàng hôn.
Tôi đi về phía cánh đồngBất chợt nghe tiếng nhọc nhằn lúa hátVọng từ thẳm sâu đất đai trăn trở...
Khư khư ôm bóng Lam Kiềutrăng lùa Cuội xuống phì nhiêu cánh đồng
Áo em màu trắng mịnDưới trăng ngời sáng trongÁo anh sờn vai bạcTrăng sáng xanh màu rong
Chừng hoa hồng kiếp trước đã hoa khôi và hoa lựu cũng từng là đốm lửa
Cánh đồng tuổi thơ gặt gió heo mayNgày cưỡi lưng trâu, diều trăng đêm thả
Hoang vu. Đêm màu xanh trở dạ. Đom đóm lập loè ma trơi. Lũng sâu mưa khóc. Sáng ra rừng lộng lẫy triệu chồi non. Tôi ca vui trong nắng.
Giọng nói chỉ còn thoang thoảngđồng cỏ hoa vàng
Chợ hoa phiên Tết thêm đôngNgười xinh bán cúc bán hồng khéo chưa?
Trên thiên đường ai biếtBao kiếp người kiếm tìm
I. Đôi khi nhơ nhớ trong đời... Điều gì không rõ đã rời vuột điRồi buồn chẳng hiểu buồn chiCứ ngơ ngẩn tựa phân ly - một người...
Mong manh đi qua những tiết mùaHương từ lụa trắng của nghìn xưa
Và cuối cùng y đã đến ngồi vào vị trí của mình, xếp đặt lại đồ đạc trong căn phòng.Y đã tìm thấy một chúc thư.