Huyền Không Sơn Thượng hay còn gọi là chùa Huyền Không 2 cách cố đô Huế chừng 14 km về hướng Tây, thuộc thôn Đồng Chầm (Hòn Vượn), xã Hương Hồ, huyện Hương Trà, tỉnh Thừa Thiên - Huế.
Huyền Không Sơn Thượng mang vẻ đẹp ít nơi nào có được
Đến viếng chùa, du khách hành hương phải đi qua chùa Linh Mụ, theo con lộ dọc sông Hương, qua Văn Thánh, Võ Thánh, qua cầu Xước Dũ rồi đi hơn 1 cây số nữa sẽ gặp ngã rẽ bên phải vào thôn Đồng Chầm.
Từ đây, đi tiếp chừng 500 mét, hương lộ này sẽ cắt ngang đường chánh Huế, thẳng trước mặt sẽ thấy chiếc cổng làng Văn hóa thôn Đồng Chầm. Qua cổng này chừng 200 mét, bên phải có một tấm biển chỉ đường, theo lộ trình này, gần 3km nữa là đến núi Triều Sơn Phương tức Huyền Không Sơn Thượng.
Do đặc điểm địa lý - đồi tiếp đồi - nên đường vào chùa uốn lượn quanh co, nay đã được cải tạo, nâng cấp khá thuận lợi cho khách hành hương.
Với không gian thoáng đãng, rừng cây trên 50 ha bốn mùa xanh lá, nhà chùa đã thiết kế thành hai khu vực chính: ngoại viện và nội viện
Ngoại viện là các công trình được bố trí hài hoà với khung cảnh thiên nhiên. Trung tâm của cụm công trình này là khu vực chánh điện được mở lối bằng chiếc cổng cổ lâu xi măng giả tre với tên gọi Phương Thảo Địa và bức tượng đức Phật trong tăng bào uy nghi chính giữa dẫn du khách theo hai lối.
Bên trái là am Mây Tía, nơi những người yêu thích văn chương thi phú tìm đến để đàm đạo, bình thơ, ngắm gió trăng mây núi và cũng là nơi các nhà thư pháp tập hợp để luyện bút, khoe chữ…
Bên phải là cụm công trình nhà khách, quá thiện đường... dùng để tiếp khách, thọ trai của chư tăng và chúng điệu.
Chánh điện ở chính giữa phía trên ba tầng nền so với cổng là ngôi nhà nhỏ giản dị mang dáng dấp ngôi nhà truyền thống Việt Nam, không hoạ tiết cầu kỳ nhưng vẫn tạo cảm giác uy nghiêm mà sang trọng. Đây là nơi thờ Phật Thích Ca, thờ xá lợi Phật cùng xá lợi chư vị Thánh Tăng và cũng là chốn Phật tử đến chiêm bái.
Một không gian rộng lớn của rừng thiền Huyền Không Sơn Thượng là mặt nước của các hồ nhân tạo và khu vườn cảnh, tượng được tạo tác công phu, cắt tỉa cẩn thận. Len giữa màu xanh của cây lá và mặt nước là những chiếc cầu với tên gọi thanh nhã như Tĩnh Không kiều, Lãm Thượng kiều, Giải Trần kiều... dẫn đến những ngôi đình bồng bềnh trên mặt hồ trồng sen và súng.
Đây còn là nơi cho nhiều du khách đến thư giãn về tâm linh
Đây là nơi du khách thập phương dừng chân nghỉ ngơi, hay ghi lại những bức hình lưu niệm khi vãn cảnh rừng thiền và cũng là chốn nhiều đôi uyên ương lựa chọn cho album ảnh cưới.
Nếu ngoại viện là nơi cho Phật tử các giới lui tới học đạo, làm phước, cúng dường hay để cho khách thập phương tham quan, thì nội viện gồm dãy nhà đơn sơ là không gian dành cho sự tĩnh tu, tham thiền...
Đây là không gian biệt lập, là Rừng Thiền để cho hành giả tu tập Samatha (thiền định, thiền chỉ) và Vipassanā (thiền quán, tuệ quán, minh sát). Mô hình này tương tự các Rừng Thiền ở Thailand và Myanmar nhưng chưa hề có ở Việt Nam.
Một số hình ảnh tại Huyền Không Sơn Thượng:
Để tạo điều kiện cho du khách dễ dàng lên chùa, chư Tăng đã làm các hành lang bậc thang
Một góc trong khuôn viên Huyền Không 2
Những cảnh đẹp này khiến rất nhiều người tìm đến
Cốt đá đánh lối vào của Huyền Không 2
Cổng vào Huyền Không Sơn Thượng
Một vẻ đẹp mang màu sắc tâm linh
Có chư Phật ngự trị
Lối vào các thảo am
Cốc thờ bồ tát Khổ Hạnh
Bồ tát Khổ Hạnh trong hang đá
Nhưng căn nhà nơi đây
Đều làm bằng chất liệu thô sơ
Và khuất trong những tán lá cây xung quanh
Điều này tạo cho khách thưởng ngoạn một sự yên bình
Tượng nghệ thuật nhà Phật được tạc bằng đá
Các khóm cây, hoa, lá tạo nên một không gian riêng nơi đây
Và người tu nhà Phật cũng không thể quên bánh xe luân hồi
Ai đã từng về Huyền Không đều không thể quên những nét thanh bình, thơ mộng và đấy chất thiền của một khu tự viện tại Huế
Theo Minh Đức ( giadinhonline.vn)
Đất nước đang trên hành trình 30 năm Công cuộc Đổi mới, kể từ năm 1986. Nền văn học nghệ thuật của nước nhà cũng vậy, đang hướng đến việc đánh giá chặng đường 30 năm đổi mới. Văn nghệ xứ Huế trong 30 năm qua cũng đã có những thành tựu mới, cũng có những hạn chế cần được gợi mở để cho những trang viết về sau vượt qua, sung mãn hơn, nghệ thuật hơn, đầy trách nhiệm nhân văn hơn. Kể từ số báo này, Sông Hương sẽ khởi đăng những bài viết nghiên cứu liên quan đến chủ đề này. Việc nhìn nhận lại văn nghệ Thừa Thiên Huế sẽ được giới thiệu đầy đủ hơn trong các số báo tiếp theo, sau khi Hội Nhà văn Thừa Thiên Huế và Tạp chí Sông Hương tổ chức hội thảo về Văn học Thừa Thiên Huế 30 năm đổi mới 1986 - 2016 vào khoảng tháng 6 tới đây.
“Ngài” rùa đá được xem như một trong hai linh vật để trấn yểm vùng đất Phú Lộc (Thừa Thiên - Huế), trên đầu “ngài” còn có một chữ Vương.
Huế có những sáng mờ sương, sương giăng kín những tuyến phố, bầu trời như sà xuống tận đầu người, xứ Huế vốn mộng mơ càng thêm huyền ảo.
Lối kiến trúc độc đáo thuộc hệ phái thevarada (Nam tông) tạo cho chùa Thiền Lâm một nét đẹp khác biệt so với các cổ tự đất cố đô.
Cố đô Huế bây giờ không còn trầm mặc, phong cảnh về đêm thật quyến rũ bởi việc chiếu sáng nghệ thuật cầu Trường Tiền.
Sáng 10-3, Sở VHTT&DL tỉnh Thừa Thiên- Huế phối hợp với UBND huyện A Lưới đã tổ chức lễ hội Ariêu Car_một trong những lễ hội văn hóa truyền thống lớn với sự tham gia đông đảo cộng đồng người dân tộc thiểu số Pa Cô, Tà Ôi, Cơ Tu, Pa Hy đang sinh sống ở địa bàn vùng cao huyện A Lưới .
Nhà vườn An Hiên, phủ thờ Công chúa Ngọc Sơn, Xuân Viên Tiểu Cung... là những nhà vườn đẹp bậc nhất xứ Huế. Hệ thống kiến trúc dân gian này là một điểm nhấn trong khám phá nét đẹp văn hóa Cố đô.
Lễ hội A riêu Car là dịp để các dân tộc hội tụ, thể hiện tinh thần đoàn kết, tính cộng đồng, bảo tồn và phát huy bản sắc văn hóa truyền thống.
Là món ăn có cái tên khiến nhiều người phải ngẩn ra vì nghe quá lạ, canh chột nưa chinh phục thực khách bởi hương vị đậm chất quê và cái tình của người dân Huế.
SHO - Sáng ngày 21/2 (14 Tháng Giêng năm Bính Thân), Hội Nhà văn Thừa Thiên Huế đã tổ chức chuyến đi Viếng mộ thi nhân tại các nghĩa trang trên địa bàn thành phố Huế tưởng nhớ các văn nghệ sĩ đã khuất . Đây là năm thứ tám văn nghệ sĩ Cố đô Huế tổ chức đi viếng mộ thi nhân vào dịp Tết Nguyên tiêu.
Không biết có tự bao giờ mà hoa tre là lễ vật không thể thiếu trong lễ "cúng bổn mạng" đầu năm của mỗi gia đình xứ Huế. Nội tôi kể rằng: Thuở xưa khi chưa có "ông tổ" khai sinh ra loại hoa tre thì người ta "cúng bổn mạng" bằng hoa thọ. Hoa thọ mang ý nghĩa trường tồn, cầu mong được sống lâu để sum vầy cùng con cháu.
Là kinh đô xưa cổ còn được lưu giữ gần như toàn vẹn nhất cho đến bây giờ, Tết ở Huế tượng trưng cho sợi dây liên kết giữa quá khứ và hiện tại.
Cặp rắn này chỉ xuất hiện tại chùa vào các ngày sóc vọng (các ngày 1, 15, 30 hàng tháng) và trú lại qua đêm trong hang cây da cổ thụ rồi lặng lẽ bỏ đi. Thấy chuyện lạ, một số người cho rằng đây là đôi rắn “có chân tu” nên mới về chùa để “nghe giảng giải kinh Phật”...
Bấy lâu nay, nhiều người dân, du khách vẫn thường nhắc đến con rùa khổng lồ thi thoảng xuất hiện trên dòng sông Hương, đoạn trước mặt điện Hòn Chén (thuộc thôn Ngọc Hồ, phường Hương Hồ, thị xã Hương Trà, Thừa Thiên – Huế). Người dân địa phương gọi đó là “rùa thần”.
Có thể nói, trong số hàng trăm sản phẩm bằng tre của các nghệ nhân làng Bao La (xã Quảng Phú, huyện Quảng Điền, Thừa Thiên - Huế) tạo nên, chúng tôi ấn tượng nhất là đèn lồng các loại. Từ đèn ú, đèn lục giác, bát giác… Tuy khác nhau về mẫu mã, hình dáng nhưng tất cả đều chan chứa tâm tình, gửi gắm “cái hồn” của làng nghề nơi đây.
Bên cạnh lớp nghệ nhân "vàng", lớp những nghệ sỹ "măng non" - nghệ sỹ trẻ là thế hệ mới sẽ đồng hành cùng nghệ thuật Ca Huế trên con đường phát huy giá trị di sản này ra cộng đồng, tiến tới hội nhập di sản quốc tế. Do đó, việc làm sao để truyền lại vẹn nguyên bản sắc, đúng cái "chất" của Ca Huế cho lớp nghệ sỹ trẻ kế tục cũng đang là vấn đề được các ban, ngành quan tâm.
Chuyên đề trọng điểm của số báo này, dành nhiều trang về Hoàng Phủ Ngọc Tường - nhà văn, nhà văn hóa Huế. Những trang văn của ông, như chiếc đũa thần, thức dậy những vỉa tầng văn hóa Huế. Một điều khác, ông cùng bạn bè thuở ấy, với một hệ mỹ cảm khác biệt, đã tạc vào văn nghệ Huế, Việt Nam những giá trị trường cửu.
Với những giá trị mà cổ vật cung đình Huế vốn có, và với “quê hương” nó được sinh ra, cố đô Huế xứng đáng đón nhận lại những cổ vật quan trọng một thời của cha ông.
Với những giá trị mà cổ vật cung đình Huế vốn có, và với “quê hương” nó được sinh ra, cố đô Huế xứng đáng đón nhận lại những cổ vật quan trọng một thời của cha ông.
Tại Huế, toàn bộ các ấn quý bằng vàng, bạc, ngọc hay còn gọi là Kim Ngọc Bảo Tỷ đến nay không còn một chiếc nào. Có lẽ thật sự đây là điều đáng tiếc nhất khi xuất xứ những chiếc ấn quý đó đều từ Huế mà ra.