LƯƠNG NGỌC AN
Ảnh: internet
Ước mơ nào mà chẳng ở rất xa...
Chẳng muốn mình thành kỷ niệm của nhau đâu
Kỷ niệm nào mà không có lỗi.
Này là lỗi của xa, này là lỗi của quên, này là lỗi của những điều bất lực... Em đừng nhận cả về mình như thế,
Bởi ta cũng chẳng thể nào chật chội nổi với bao bụi bặm của những điều chợt nhớ chợt quên...
Ta vẫn ghen với giấy nháp trên bàn
Ghen cả với bọt xà phòng trong buồng tắm...
Em có thể cứ vùi đầu vào gối mà quên đi cuốn lịch trên tường đang gầy guộc dần những ngày nhàn nhạt
Nhưng ta không thể nào gầy guộc thêm em...
Mình đã giấu nhau vào chút tối của ngày, chút sáng của đêm
Rồi một ngày đêm thành sáng và ngày thành tối
Mình đã thiếp đi bên nhau rồi sau đó lại mơ về nhau trong những giấc mơ vồi vội
Mình đã chắp những giây thon thót vì nhau thành một đời thon thót về nhau...
Chẳng muốn mình thành kỷ niệm của nhau đâu
Em có tin kỷ niệm rồi cũng sẽ nhàu đi như những già nua trên trán
Em có tin kỷ niệm dẫu có đầy lên như biển mà ta chẳng bao giờ hết khát
Kỷ niệm cứ ken vào nhau như sách mà chẳng bớt cho ta một chút vụng về...
Rồi dấu chân của hôm nay sẽ thành da non kéo trên miệng những dấu chân xưa
Nhưng mong ước của ngày xưa thì hôm nay không băng kín được
Em đem tiếng thở dài làm thuốc
Ta đem nụ cười nửa miệng làm kim...
Nắng sẽ già trong đuôi mắt chân chim
Gió cũng mồi bên mái tóc chẳng còn xanh đủ nữa
Chiều chết sớm vào giờ tan nhà trẻ
Đêm mùa Thu, hoa cúc rụng cầm canh...
Có kỷ niệm nào đủ nhớ cho lành
Có lãng quên nào lại bỏ quên kỷ miện?...
Em có tin nếu ngày mai không đến
Thì cũng chẳng bao giờ trở lại hôm qua...
Và ước mơ nào mà chẳng ở rất xa...
(TCSH352&SDB29/06-2018)
Ngôn ngữ như một phương tiện truyền đạt thông tin, đối với thi sĩ, ngôn ngữ là công cụ để truyền cảm xúc của mình đến mọi người. Người làm thơ, điều quý nhất là cảm xúc. Nghệ thuật tu từ là phần kế tiếp để tác giả chia sẻ trọn vẹn cảm xúc của chính mình đến với mọi người.
(SHO). Người đã ra đi thật rồi
Đại Tướng Huyền Thoại của chúng ta – Đại Tướng Võ Nguyên Giáp
Người Đại Tướng Vĩnh Viễn, Người Đại Tướng Của Nhân Dân
NGUYỄN PHI TRINH
NGUYỄN DUY
Đặng Huy Giang - Nguyên Quân - Mai Văn Hoan - Nguyễn Miên Thảo - Phan Văn Chương - Phạm Xuân Phụng
NGÔ MINH
THANH THẢO
Ngàn Thương - Nguyễn Khoa Như Ý - Công Nam - Nguyễn Thanh Mừng - Nguyễn Văn Thanh - Phan Lệ Dung - Lê Ngã Lễ
HỒNG VINH
Dăm năm cuối của thập niên 90, tác giả Ngọc Khương nổi lên với những tập thơ viết cho thiếu nhi như Bim bim và mướp vàng, Cây đàn và bông hồng (in chung với con gái út Kiều Giang). Dạo đó thơ anh được các nhạc sĩ chú ý, tìm đọc và chắp cánh cho những bài: Em là gió mát, Búp bê cổ tích, tập đàn, Nhà cười thành những ca khúc “đứng” được với thời gian.
NGUYỄN MIÊN THẢO
VI THÙY LINH
ĐÀO DUY ANH
Tôi không có ý định vẽ một chân dung bụi bặm mang hồn cốt lãng tử của kẻ phiêu bạc muốn “đày đọa” hồn mình trong mọi ưu phiền phiêu linh chữ nghĩa. Tôi biết Phùng Hiệu “bị thơ làm” vì lòng anh vốn đa đoan, trắc ẩn với mọi thứ trên đường đời anh gặp.
Nguyễn Trọng Văn - Hồ Đắc Thiếu Anh - Nguyễn Giúp - Nguyễn Loan - Nguyên Hào - Vũ Thanh Lịch - Huỳnh Minh Tâm - Nguyễn Đạt - Đỗ Thượng Thế
TRẦN ĐÌNH BẢO
TRẦN THIÊN THỊ
Xuân Hoàng - Lưu Quang Vũ - Trần Khắc Tám - Trần Thị Huyền Trang - Văn Lợi
Lê Hòa - Nguyễn Man Kim - Trần Văn Hội - Vũ Thiên Kiều - Thảo Nguyên - Trần Phương Kỳ - Phạm Bá Nhơn - Phạm Thị Phương Thảo - Vĩnh Nguyên - Hoàng Ngọc Quý
HẢI KỲ