ĐÔNG TRIỀU
Trong những trật tự
Trước khi bước vào nơi đây
Là những năm tháng đó mỗi chiếc kim đồng hồ chỉ mặc độc,
ánh nhìn thản nhiên
và một hành lý
Quay cho dòng nước chảy, cho đến ngày mai…,
máu trong tim cũng vậy !
Trong tất cả những trật tự này
Không còn niềm tin nào hơn em sẽ ngồi yên vĩnh cửu
Sẽ kể thêm vài thứ
Những hạt đỗ tây to như mắt con chim phượng hoàng rụng xuống
rào thưa
nó bảo tôi cứ nhặt cho vào đấy
Sức nóng của sự cô đơn không làm nó tan chảy,
chỉ lời nói gió xoay
Em có lần trong lặng im buột miệng nói con người là vậy !
Trong không gian đã hóa thạch nhiều thứ có cả tiếng chim
gắn chi chít tự
bến lòng,
những cánh hồng như gai bủa không trung
Anh đừng hi vọng em là trạm cuối cùng và em cũng đã thấy
phía cuối cùng
Không có chúng ta
Nó thách thức cả những loài đập cánh bay lên thành cuồng phong,
bão táp
Những cảnh báo đã xuất hiện sau lưng sự im lặng vĩnh cửu đó
Nơi kim đồng hồ đã choàng lên áo khoác, gùi thêm hành lý...
Sự dịch chuyển bây giờ như những tiếng nện rúng động mầu nhiệm
Từ dãy hành lang này thường ngày có những con chim ri
ghé qua nhảy nhót
và đến cuối cùng kia
Đã thấy rõ sự sắp xếp tương tác hằng hữu ví như nói con chim ri
vô cớ vừa bay vừa hót vang,
Chiếc bình tự nứt để chiều lòng một con gián bò ra,
và Nátita - em bỗng dưng thèm khóc ?
Buổi chiều tràn qua phía cánh đồng như chiếc khăn hoàng lưu
xoãi dài tẩm độc chất cô đơn
Ở đây, cũng như trên cõi đời này chúng ta sẽ có điều quan tâm
duy nhất!
Điều đó đã xảy đến trong khi khu vườn này không còn bí mật nữa
Nhà ga như vừa qua trận bão tuyết nó vừa lạnh
và trơ mái đổ xuống những toa tàu
Chiếc phi thuyền đã đỗ nhầm trên cây tách không có tiếng kêu cứu,
chỉ có những chiếc mỏ vói lên đón những con sâu mồi
Đàn thiên nga, chú người rơm hay chiếc đồng hồ gồng gánh một thời
đại như đã từng nhắc đến đều xa dần trục chuyển động...
Tất cả họ đã trút xác nơi đây và tìm thấy một chân trời mới
rồi chăng?
Ở phía sau lưng là một chuỗi đổ vỡ
Ở phía trước mặt một cánh cổng đã mở
Em đưa cánh tay phản đối sự im lặng này
Anh có yêu ai khác ngoài em - Nátita ơi!
(SH321/11-15)
HOÀNG VÂN KHÁNH
HOÀNG THU PHỐ
NGUYỄN TÂN DÂN
NGUYỄN THỊ NAM
Nguyễn Khoa Điềm - Trần Vạn Giã - Huỳnh Minh Tâm - Đinh Thị Như Thúy - Lãng Hiển Xuân - Hoàng Thụy Anh - Nguyễn Thị Hải - Trần Duy Trung - Từ Nguyễn
NGUYỄN CÔNG THẮNG
PHẠM THỊ PHƯƠNG THẢO
PHÙNG SƠN
Vĩnh Nguyên - Hoàng Vũ Thuật - Khaly Chàm - Hoàng Thu Phố - Lưu Xông Pha - Nguyễn Minh Khiêm - Trường Thắng
Nguyễn Đức Tùng - Lê Minh Thắng - Kinh Thượng - Thảo Nguyên - Nguyễn Hữu Trung - Lê Trinh - Trương Hữu Thuận - Ngô Minh
Cảm nghiệm những con chữ của Trương Đăng Dung thiên di trên mặt phẳng tâm thức, để lại dấu vết và người ta gọi chúng là thơ. Không gian trong chùm thơ dưới đây của Trương Đăng Dung khiến ta cảm giác bước lên những nấc thang rời xa tầng địa ngục sâu thêm phía dưới. Nỗi choáng ngợp về ký ức như tòa lâu đài ảo ảnh dung nhốt ngã ái lại tự hân hoan lấy, là lúc huyễn giác nhà thơ lần đầu linh cảm về sự bất an khi thời gian bỗng tước luôn cả những gì vừa chạm đến bàn tay.
SH
PHAN BÍCH MAI
LÊ THÀNH NGHỊ
PHẠM THỊ ANH NGA
Tặng các Hoàng tử bé và bông hồng của các chàng.
“Đàn ông đã quên mất chân lý này, chồn nói. Nhưng cậu thì không được quên. Cậu trở thành người có trách nhiệm muôn đời với những gì cậu đã thuần dưỡng. Cậu có trách nhiệm với bông hồng của cậu…” (Saint-Exupéry, Hoàng Tử Bé).
Nguyễn Hoàng Dương - Văn Lợi - Xuân Đài - Trần Tịnh Yên - Nguyễn Hoàng Anh Thư - Đặng Văn Sử - Hà Văn Sĩ - Lê Hào - Lê Viết Xuân
TRẦN VẠN GIÃ
ĐÀO DUY ANH
HẠ NHIÊN THẢO
THÁI KIM LAN
(Nhân kỷ niệm ngày sinh nhật Phương Lan một năm sau khi mất (1951-2016), viết tặng gia đình Trần Đình Lập)
Phan Lệ Dung - Nguyễn Hới Thọ - Mai Văn Hoan - Nguyễn Thị Hải - Trần Xuân An - Huy Uyên - Trần Quốc Toàn - Lê Văn Lâm - Lan Anh - Võ Ngột