XUÂN HOÀNG
Ảnh: internet
Hóa thân
Cây bàng ấy bị nhiều lần hun đốt,
Đã cho ra loại lá đỏ cuối cùng.
Đỏ đến ngợp những buổi chiều nắng rớt,
Rồi rụng dần như những trái tim câm.
Rồi lặng chết, như một người kiệt sức,
Đứng bơ vơ, trơ lại những cành khô.
Không còn biết đớn đau bằng cảm xúc,
Còn nói chi oán trách với mong chờ!
Và rút cục, người ta đem chặt hạ,
Biến cây thành củi đốt với rào che.
Chỉ để lại gốc cằn trên chỗ cũ
Như nấm mồ im lặng khó dời đi!
Nhưng thật lạ: có những chiều nắng vỡ,
Tôi vẫn nghe lá đỏ rụng dầm đề...
12-88
Phủ định
Không phải đùa đâu, thật đấy rồi:
Quá nhiều co bóp ở tim tôi.
Từ trong tiềm thức, tôi ghi nhận:
Chính quả tim mình đã kiệt hơi!
Tôi chết nay mai, chuyện quá thường:
Một lời cáo phó, ít tuần hương,
Người ta đọc điếu văn bên huyệt,
Rồi một người đi một ngã đường.
Thôi hết trời hoang cùng gió lạ
Với hoa khoe sắc, nhạc đầm hương.
Những ban mai biếc, hoàng hôn tím,
Những mộng cùng mơ, giận với hờn.
Có nghĩa gì đâu, quán trọ đời:
Đến rồi đi đấy, thiệt mà chơi!
Không còn viễn ảnh gì lưu niệm.
Ngoài sắc thời gian tím tuyệt vời.
Thôi được, rồi đây tôi chết đi.
Hãy xem như đó, một chu kỳ:
Bởi tôi là đất, tôi về đất,
Tôi chẳng đòi xin một chút gì!
11-88
Chuyển mùa
Lạc vào giấc ngủ ban trưa,
Đến khi tỉnh dậy, tưởng vừa hoàng hôn
Nhưng không, bốn mặt, lá vườn,
Nắng vàng rực rỡ, gió nồm xôn xao.
Đổi mùa chăng? Có lẽ nào?
Ô hay, bước hạ lạc vào đường xuân!
(Bởi thừa đông, quá dãi dầm,
Gặp chiều nắng lạ tưởng chừng còn mơ)
Rét đi ư? Ấm về ư?
Xin vâng, cứ việc theo mùa mà sang
Để bao tâm trạng ngỡ ngàng
Bỗng dưng xao xuyến trước ngàn chung riêng.
Cơn nồm chẳng hẹn mà lên,
Tôi đi ra giữa thanh thiên ngó trời:
Mùa xuân đã đến thật rồi,
Hình như có một nụ cười đang gieo.
Ai về cõi tục thì theo,
Cánh chim huyền thoại đã vèo thinh không.
2-89
(SH37/05&06-89)
NGÔ MINHThơ tặng tuổi 50
NHẤT LÂMBên hồ Thanh Thủy
NGUYỄN QUANG HÀTổ Quốc
NGÔ MINHThơ đề trên phiến mai non
ĐỖ VĂN KHOÁILần đầu với Thanh Hóa
Võ Quê - Thanh Tú - Nhật Hoài Phương - Liễu Thượng Văn
NGUYỄN QUANG HÀ Bút ký thơ
Minh ơi Gửi hương hồn em tôi
TRẦN HOÀNG PHỐ ĐÔNG HÀ NGUYỄN THIỀN NGHI
Sinh năm 1973, quê Đại Lộc, Quảng Nam. Hiện là giảng viên Hán Nôm, Khoa văn ĐHSP Huế.Thơ anh giàu cảm xúc, luôn bộc lộ những ưu tư, khao khát. Tất cả những gì anh viết là nỗi niềm chân thực như chính bản thân anh.
Hoa hồng
Giếng làng
Quê ở Kim Long - Huế, hiện sinh sống tại thành phố Hồ Chí Minh.Có nhiều thơ in báo, in tuyển tập, in chung và 2 tập riêng: Lan miền Hương Ngự (năm 2000), Biếc xanh em (năm 2004).Đã là phái đẹp, hơn nữa lại đẹp trên xứ sở “mĩ miều” vốn nổi tiếng đất kinh kì (Kim Luông có gái mĩ miều/Trẫm thương trẫm nhớ trẫm liều trẫm đi) lại còn làm thơ như chính Nàng thơ tuỳ nhiên “hiển thị”.Thơ Võ Ngọc Lan hồn nhiên mà kín đáo, dung dị mà đằm thắm... Sông Hương trân trọng giới thiệu chùm thơ mới của chị.
LTS: Trong những ngày cuối tháng 6, đầu tháng 7. 2009. Trại sáng tác VHNT Quảng Điền 2009 đã được tổ chức bên bờ biển thôn Tân Mỹ ngập tràn nắng gió. Nhiều giai điệu đã được cất lên trong âm vang sóng vỗ. Nhiều dòng thơ đã được khơi nguồn cảm hứng từ trầm tích văn hóa Tam Giang. Sông Hương xin giới thiệu một số tác phẩm đó do các văn nghệ sĩ vừa mới chuyển về.
Tên thật là Nguyễn Minh Châu, sinh năm 1947 tại Diễn Thành, Diễn Châu, Nghệ An. Hiện sống và viết tại Hà Nội.Là thương binh 2/4, từng đánh giặc và làm thơ ở các mặt trận Trị Thiên, Tây Nguyên, Nam Bộ từ năm 1966 cho đến ngày miền Nam hoàn toàn giải phóng.Thơ Châu Nho xuất hiện lần đầu trên văn đàn cùng thời với Hữu Thỉnh, Lưu Quang Vũ, Xuân Quỳnh, Phạm Tiến Duật v.v...Sau một thời gian khá dài phải vừa chạy chữa vết thương ở chiến trường tái phát, vừa lo ngăn chặn “vết thương” ở thương trường có thể xảy ra, anh lại tự “cân bằng” mình với thơ.Sông Hương trân trọng giới thiệu chùm thơ của anh viết về Huế và về đời thường người thương binh trong công cuộc đổi mới.
Sinh năm: 1949Quê quán: Lệ Thuỷ, Quảng BìnhTốt nghiệp Trường Viết văn Nguyễn Du (Khoá 1)Hội viên Hội Nhà văn Việt NamUỷ viên Ban Chấp hành Hội Nhà Văn Việt Nam
LTS: Xưa nay, trong đời thường, vẫn có những người làm thơ một cách lặng lẽ rồi lại đem cất giấu đi cũng rất lặng lẽ. Về phương diện này, họ sống như những người mai danh ẩn tích. Hẳn bạn đọc còn nhớ, hơn chục năm trước, một cán bộ văn phòng Hội Nhà văn đã gây ngạc nhiên trên văn đàn với hiện tượng thơ Phùng Khắc Bắc từ hiệu ứng lặng lẽ ấy. Đó là khi qua đời, người ta đã phát hiện ra di cảo thơ của ông, rồi đem in, rồi được giải thưởng, rồi nó mang tên tuổi ông vào chễm chệ trong Từ điển tác gia văn học Việt Nam thế kỷ XX.Chúng tôi có ý định dành cho bạn đọc một sự ngạc nhiên mới nhưng rất đáng tiếc là người thơ lặng lẽ ở đây vẫn muốn được “bình an” và chỉ đồng ý công bố tác phẩm với bút danh Trà Mi.Cái tên rất mới với Sông Hương và cũng sẽ rất lạ với bạn đọc, nhưng thơ Trà Mi đã có giọng riêng ở đẳng cấp chuyên nghiệp tự bao giờ. Xin mời bạn đọc thử xem có đúng vậy không?
VĨNH NGUYÊNTên thật: Nguyễn Quang VinhSinh ngày 3-11-1943Quê quán: Quảng BìnhHội viên Hội Nhà văn Việt Nam
BỬU NAMINhiều khi tham thiền ta nhìn bóng ta trên váchChín con mắt linh hồn mở chín cõi xa xămLòng vọng tưởng ta thường mường tượng tới Gió xuân thì thổi rợn những đêm xanh
NGÔ MINHGió nồm Tặng Hoàng Vũ Thuật