XUÂN HOÀNG
Ảnh: internet
Hóa thân
Cây bàng ấy bị nhiều lần hun đốt,
Đã cho ra loại lá đỏ cuối cùng.
Đỏ đến ngợp những buổi chiều nắng rớt,
Rồi rụng dần như những trái tim câm.
Rồi lặng chết, như một người kiệt sức,
Đứng bơ vơ, trơ lại những cành khô.
Không còn biết đớn đau bằng cảm xúc,
Còn nói chi oán trách với mong chờ!
Và rút cục, người ta đem chặt hạ,
Biến cây thành củi đốt với rào che.
Chỉ để lại gốc cằn trên chỗ cũ
Như nấm mồ im lặng khó dời đi!
Nhưng thật lạ: có những chiều nắng vỡ,
Tôi vẫn nghe lá đỏ rụng dầm đề...
12-88
Phủ định
Không phải đùa đâu, thật đấy rồi:
Quá nhiều co bóp ở tim tôi.
Từ trong tiềm thức, tôi ghi nhận:
Chính quả tim mình đã kiệt hơi!
Tôi chết nay mai, chuyện quá thường:
Một lời cáo phó, ít tuần hương,
Người ta đọc điếu văn bên huyệt,
Rồi một người đi một ngã đường.
Thôi hết trời hoang cùng gió lạ
Với hoa khoe sắc, nhạc đầm hương.
Những ban mai biếc, hoàng hôn tím,
Những mộng cùng mơ, giận với hờn.
Có nghĩa gì đâu, quán trọ đời:
Đến rồi đi đấy, thiệt mà chơi!
Không còn viễn ảnh gì lưu niệm.
Ngoài sắc thời gian tím tuyệt vời.
Thôi được, rồi đây tôi chết đi.
Hãy xem như đó, một chu kỳ:
Bởi tôi là đất, tôi về đất,
Tôi chẳng đòi xin một chút gì!
11-88
Chuyển mùa
Lạc vào giấc ngủ ban trưa,
Đến khi tỉnh dậy, tưởng vừa hoàng hôn
Nhưng không, bốn mặt, lá vườn,
Nắng vàng rực rỡ, gió nồm xôn xao.
Đổi mùa chăng? Có lẽ nào?
Ô hay, bước hạ lạc vào đường xuân!
(Bởi thừa đông, quá dãi dầm,
Gặp chiều nắng lạ tưởng chừng còn mơ)
Rét đi ư? Ấm về ư?
Xin vâng, cứ việc theo mùa mà sang
Để bao tâm trạng ngỡ ngàng
Bỗng dưng xao xuyến trước ngàn chung riêng.
Cơn nồm chẳng hẹn mà lên,
Tôi đi ra giữa thanh thiên ngó trời:
Mùa xuân đã đến thật rồi,
Hình như có một nụ cười đang gieo.
Ai về cõi tục thì theo,
Cánh chim huyền thoại đã vèo thinh không.
2-89
(SH37/05&06-89)
LTS: Thái Ngọc San sinh năm 1947 tại An Thủy, Lệ Ninh. Thơ in trên các báo Sài Gòn cũ từ năm 1963. Trưởng thành qua phong trào đô thị, là nhà thơ tranh đấu của thành phố Huế và các đô thị miền Nam, những bài thơ xuống đường của Thái Ngọc San lưu hành trước năm 1975 đã khẳng định phong cách thơ riêng của anh.
HẢI BẰNGChuông Thiên Mụ
PHẠM TẤN HẦUXứ sở dịu dàng
TRẦN HOÀNG PHỐMùa xuân trong mưa
LÊ THỊ MÂY
NGUYỄN KHOA ĐIỀMmẹ và quả
LÊ HUỲNH LÂMNghĩ về những ngày mưa gió
(Hưởng ứng cuộc thi thơ lục bát)
LTS: Sinh năm 1972, hội viên Hội Nhà văn TT.Huế. Thơ Tường có ấn tượng từ khi còn sinh viên và đã được nhiều giải thưởng như Tác phẩm tuổi xanh, giải VHNT Cố đô Huế, thơ hay Tạp chí Sông Hương, Tạp chí Cửa Việt…Sau 2 tập thơ Hoa cúc mùa thu và Lá tháng chạp, Tường “nín” một thời gian khá dài rồi lại “Quang gánh” với trường ca. Đã vậy, Sông Hương cũng “Quang gánh” lại trường ca này với đề tựa của nhà thơ trẻ Lương Ngọc An.
NGÔ MINHViếng anh Thanh Hải
ĐỖ VĂN KHOÁIMưa trên sông tôi về
NGUYÊN QUÂNĐêm trên Bạch Mã
HẢI TRUNGBờ kè hạnh phúc
THANH TÚĐồng điệu xanh
Ngày 1 - 4 - 2010, Đại tá, nhà thơ Nguyễn Trọng Bính vĩnh viễn không còn làm thơ nữa! Quê gốc Hà Tĩnh, Nguyễn Trọng Bính nguyên là Hội viên Hội Nhà văn Thừa Thiên Huế, một con người nặng tình với Huế và Tổ quốc ông từng cầm súng bảo vệ này. Viết bài thơ dưới đây, ông như đã đoán định được ngã rẽ phía trước dẫu còn nhiều trăn trở đúng với nỗi lòng của một nhà thơ mang theo mình 40 năm tuổi Đảng.
LÊ VIẾT XUÂNĐi tìm
NGÔ MINHCơm niêu
HẢI BẰNG Rút từ trong di cảo Ký ức thơ
NGUYỄN LÃM THẮNGNgợp tình
NGUYỄN KHOA NHƯ ÝĐắm đuối