VIỆT PHƯƠNG
"Thiếu nữ" - tranh của Nguyễn Quân
Con
Cuộc đời này lát bằng hy sinh cao cả
Ai cho phép ta nói những lời nghiệt ngã
Cuộc đời này nuôi bằng lửa tình yêu
Ai cho phép ta õng ẹo như cô gái được chiều
Cuộc đời này đòi rất nhiều sức chịu
Ai cho phép ta vừa đi vừa níu
Cuộc đời này không thừa không thiếu niềm vui
Ai cho phép ta nhấm nháp nỗi ngậm ngùi
Cuộc đời này quằn quại sinh sôi hạnh phúc
Ai cho phép ta nằm gục giữa lời than
Cuộc đời này không biết khai man lý lịch
Ghi chân thực bố mẹ đẻ cuộc đời là chúng ta.
Nhìn
Một đêm anh đã ngồi bên em dưới vầng trăng mà anh muốn lưỡi liềm
Có phải bây giờ em đã biết
Những ngẫu nhiên nuôi hờ ta sống
và những đương nhiên giết dần ta chết
Sẽ đến một thời em biết thêm
Những tình cờ có nanh vuốt đen
và vòm sáng quanh đường viền hy vọng
Cái bay bổng trong đời cái bò lê trong mộng
Những xấu xa độc ác tấy phòng lên khi tai nghe kể
và những cao cả nhân ái thấm sâu xuống
khi chính mắt nhìn
Lời tục tĩu trên môi cô gái hai mươi
như tiếng trẻ thơ chơi ú tim
Còng số tám mới tinh khóa tay tên trấn lột
trong luồng nắng giữa đường chợt lóe từng tia chớp
chuỗi cười ở một đầu suối Trường Sơn lanh lảnh
Trong những chuyến xe ca chật ních móc ngoặc hối lộ
ăn cắp buôn lậu chửi thề chợt lung linh
một khuôn mặt yêu thương
trong ánh vàng mùa thu sóng sánh
Sự sa đọa bẩn thỉu của một cán bộ mấy chục năm tuổi Đảng
sự tráo trở nhăn nhở của một con phe
sự phè phởn láo xược của một gã đầu cơ đĩ thõa
bệ rạc của một người đàn bà đã đủ cả cháu nội cháu ngoại
sự nịnh bợ hèn hạ của một thanh niên khôi ngô
sự dối trá bịp bợm của một nhà thơ tài kỹ xảo
sự lừa đảo trắng trợn của một trí thức gọng kính vàng
tất cả có cái gì giả nồng nặc giả tanh tưởi
giả như một bộ phim con lợn quá dài như một trò đùa dai vô duyên
Đôi má xanh gầy thiếu ăn sạm lại mơ màng của em rất thật
Đôi mắt từng trải đau đớn thơ ngây to đen của em rất thật
Cuộc đời này rất thật
Như em
Màu
Ba mươi năm trước em từng viết cho con chúng ta
Từ cái thời em chưa là mẹ
Con chẳng bao giờ ra đời mà được nâng niu thế
Cái cuộc đời không dễ thành đôi
Cái cuộc đời không dễ chia hai
Bây giờ em đã có ba con với một người con trai khác
Mà thế đấy có chút gì lạ thật
Em cứ là cơn nấc tuổi thơ
Uống bao nhiêu tháng năm để chặn cũng không vừa
Em cứ là bậc thềm cứ là bậu cửa
Hàng ngày bao lần anh vào ra
Em cứ là vết loang lổ trên trần nhà
Nhìn anh nhìn anh nhìn anh da diết
Em cứ là những tinh mơ tê tái rét
Phanh cổ áo ra cho gió xiết vào da
Em cứ là cơn dông đầu mùa
Đi đầu trần hứng dòng mưa xối xả
Em cứ là khoảng cách chập chờn sương phủ
Suốt một đời anh vất vả vượt qua
Em cứ là giữa mịt mù vũ trụ
Một chấm sao không ngủ cuối thiên hà
(SH34/12-88)
LTS: Trại sáng tác Văn học Nghệ thuật của Ủy ban toàn quốc Liên hiệp các Hội VHNT Việt Nam tại Cố đô thơ mộng đã bế mạc cách nay hơn 1 tháng. Trong ký ức của Huế bây giờ là một khoảng trống mênh mang tình mà “loài - thi - sĩ” đã giăng mắc như những dấu lặng không thể mờ phai trên hình hài từng nẻo phố… Sông Hương trân trọng giới thiệu chùm thơ rút từ hơn 100 tác phẩm ở Trại viết Cố Đô.
Có thể ngày mai cỏ sẽ mọc đều hơnDưới bước chân mình anh sẽ nghe nhịp đời tan chảyEm định cư trong những ký ức thời gian nhập nhòe mùa phượng đỏMột góc Huế bình yên Thiên Mụ nắng chan vàng
Người gieo mùa thu trong thành phố bỏ đi rồibỏ hoang công viênbỏ hoang những con đường thông thốcbỗng thấy lạ những mặt người, lạ trời, lạ đấtcòn mỗi ngọn heo may bạn cũ dẫn đường
...Trăng non hé cửaCuội lẻn thăm nhàMây ôm chăn cưới, ru giấc CuộiVà...
Có những mùa hè không nắngvà mùa thu không trăngthời gian đi trên những lối mòn không thể thấy.
Thời mặt đất thiếu mênh môngCá nhân lang bạt chân trầnChạy tích cực trong mọi hình thức
Ta đã sống, và ta còn sốngCháy hết mình vì phẩm giá kiếp ngườiTa đã trải vô vàn cay đắngNên bây giờ đời càng đẹp gấp đôi
...Sao nhiều việc vẫn còn im lặng đáSức ỳ nào?Sao nhiều việc không bén nhanh như cứu hoả...
Tặng Hoàng HưngCó thật ông đấy không?Vừa đi vừa đếm bướcNhững bước trầm trên trảng cátMột bước lên, lại một bước lùi về
...Âm dương day trở cuộc sinh thànhMùa tinh tú phong phanh...
Nước cuộn xoáy chỗ sông tìm gặp biểnHãy còn nghe hương cỏ THẠCH XƯƠNG BỒ Nơi cuối sông nhớ về nguồn khắc khoảiSông hiền hòa nên được gọi sông THƠ...
Những đàn bà không chồngNhư những chiếc mâm cổLặng lẽ đầy rêu phong
Kêu sớm, kêu chiều, kêu cả hoàng hônKêu bồ đề xanh (*), kêu tượng đài trắngKêu buốt lá kim trên cây mọc thẳngTiếng kêu nhức nhức Trường Sơn.
...dòng sông quê mang chuyện tình trôi mãisông ơi...
Lê Vĩnh Tài sinh tại thành phố Buôn Mê Thuột, hội viên Hội văn nghệ Đắc Lắc. Năm 1996 anh có mặt trong tập thơ “6 ô cửa sổ” cùng với 5 tác giá trẻ Đắc Lắc; Và là đại biểu chính thức dự Hội nghị những người viết trẻ toàn quốc lần thứ V (1998).Thơ Lê Vĩnh Tài đẹp và buồn, bảng lảng như một tiếng gõ cửa mơ hồ, để lại những ngấn sóng xao xuyến trong lòng bạn đọc.
Con đẻ của Khánh Hoà nhưng là con dâu của Huế. Lê Khánh Mai tốt nghiệp Thạc sĩ khoa học xã hội và nhân văn, hiện là Tổng biên tập tạp chí Nha Trang. Ngoài 4 tập thơ và 1 tiểu thuyết đã xuất bản, Lê Khánh Mai còn có nhiều thơ in trong các tuyển tập khác.Thơ Lê Khánh Mai lành mà gợi, róc rách giữa hai dòng truyền thống và hiện đại, dùng dằng giữa hai nẻo hiện thực với mộng mơ...
Sinh 1954 tại Nghi Lộc, Nghệ An. Hiện là công nhân ngành in ở Huế. Hội viên Hội Nhà văn Thừa Thiên Huế. Tác phẩm đã xuất bản:- Lá thời gian- Tinh khôi- Chàng ca sĩ bình minh
Sinh ngày 29 - 05 - 1978 tại HuếNguyên quán: Đồng Hới - Quảng BìnhĐại biểu Hội nghị những người viết văn trẻ Việt Nam 2 lần V và VIHiện đang công tác tại Khoa Ngữ văn - ĐHSP HuếTác phẩm: Thơ “Khi em mười chín”- NXB Thuận Hoá 1998.
Tưởng chừng như dòng sông trôi chật hương bòng, hương bưởitưởng chừng như con đường quen, quen tựbao giờhình như tôi đã có lần tiền kiếpđêm thiên hà vỡ một ánh sao rơi
Có gì mà nhớ quêGặp sông nhìn đăm đắmThương bên lở bên bồiLo quê mùa nước lớn