LGT: Nhà thơ Du An từng có duyên với Sông Hương bằng giải khuyến khích cuộc thi thơ lục bát do Tạp chí Văn nghệ Quân đội và Tạp chí Sông Hương tổ chức trong hai năm 2010 - 2011.
Nhà thơ Du An - Ảnh: vannghequandoi
Trong không gian thơ tự do của anh, những con chữ đột khởi những đỉnh núi để kể những câu chuyện trên rẻo cao, những man mác đại ngàn kéo nhau về trong tâm tưởng hòa vọng nỗi đau tri nhận về sự mất dần những nhân dáng cũ. Sự quánh đặc những thi ảnh từ vùng quê miền núi Tây Bắc ùa vào trong thơ Du An là một dấu hiệu riêng để nhận biết nhà thơ này.
Anh hiện đang công tác tại Tạp chí Văn nghệ Điện Biên. Sông Hương xin giới thiệu chùm thơ của anh.
DU AN
Khi biết quả còn
Quả còn xoay tròn chín vòng trên đầu năm ngón tay
nóng rực lên từ đấy
đôi má, đôi môi có thể là sẽ cháy
hoặc thêm một trận gió Lào
Đôi vú đang rướn cao
và váy phần phật gió
gió có đường của gió
Cái lối mòn mình đi từ bé đến nắm được dây còn
ngôi nhà sàn mình khóc từ khi oe oe
đến khi cả đêm gối đầm nước mắt
con suối tắm truồng lớn bé đều biết
bỗng một ngày theo gió tìm hương
Trời thì cho, đất thì thương
nhưng rộng lắm
những chỗ rơi
vô nghĩa
Khi biết chỉ trời mới sinh ra gió
khi biết chỉ em là tất cả
khi thấy đôi vú đang rướn cao
và váy em phần phật gió...
quả còn.
Những gánh gianh đi trên đường phố
Những gánh gianh biết đi
không thấy người gánh gianh đi trên đường phố
chỉ người xe chợt đổ sang chiều
Những gánh gianh qua cầu
căng mình dàn hàng gió thốc
những gánh gianh thành một cánh buồm
Những gánh gianh vết sẹo đồi hoang
in dấu chân trần, mặt mũi lấm lem không bảo hiểm
ở đâu câu chuyện đi lấy gianh
bố mẹ cộng trừ nhân chia cả tối
Những gánh gianh đi ra phố
đứng im suốt buổi chiều
không ai hỏi mua
lại quay về chốn cũ
cứa lòng tôi trong hộp nhà sắt thép bê - tông!
Khát tre
Chỗ tre ốp bụng vào nhau không có gai
buổi trưa đung đưa tình tự
bụi nhà ai gióng nhà nấy
phăng phắc niềm sung sướng,
hay khổ đau kẽo kẹt?
Cái mấu mắt cận cảnh trên dưới vàng óng
soi vào muốn vứt mo nang
kìa mái tóc chải nắng, nắng chải
nhịp làng bao nhiêu nghìn năm
Khát
rễ bỏ qua cọc đi tìm trâu
thời mẫu hệ lặng lẽ
mùa đất cựa
tre cái nhiều hơn tre đực
cuộc hôn phối ngược qui luật
khi nở hoa là chết
tội đòi trẻ mãi
không đám cưới với mái nhà, giàn bầu...
bài học về cái đẹp gắn liền với thực tế
Bây giờ có những loài tre cảnh
chỉ mắt dùng
mà chiều mắt như chiều vong
hội sinh vật cảnh có nguy cơ giải thể
Nói như thế mở ngoặc những cây tre nền nã
có thể dăm, bảy năm chưa có con dao nào mát thịt
cứ yên tâm nết ăn ở, làm lụng
anh bê - tông, sắt thép phải tìm
Trong nhà có sự thật bằng tre
ít nhất là sáu đôi đũa
ngoài phố điểm hẹn bằng tre
tưng bừng đô thị hóa
Tre thế kỷ 21, 22
con nhiều hơn mẹ
con chẳng biết ò í e
mẹ chẳng dám làm cột cái
Nhìn từ đại dương xa xa quê hương
xanh màu tre xứ sở
(là màu nước hắt lên chân trời,
hay hồn tre chưa siêu thoát)
Khát tre. Tre khát về chốn cũ
cây tre Việt Nam.
(SH305/07-14)
NGUYỄN THỊ ANH ĐÀO
VI THUỲ LINH
TRẦN MẠNH HẢO
Phạm Thị Phương Thảo - Trần Hữu Dũng - Bạch Diệp - Ng.H. Dao Trì - Nguyễn Đạt - Nguyễn Duy Từ - Nguyễn Man Kim - Hoàng Vũ Thuật - Triệu Nguyên Phong - Nguyễn Loan - Phạm Trường Thi
NGUYỄN THỊ HỒNG NGÁT
NGUYỄN ĐÔNG NHẬT
ĐÀM THÙY DƯƠNG
NHƯ QUỲNH DE PRELLE
Nguyên Quân - Đông Hà - Tiến Thảo - Nguyễn Hoàng Thọ - Lê Ngã Lễ - Cao Quảng Văn - Vĩnh Nguyên - Triệu Từ Truyền - Từ Hoài Tấn - Trịnh Bửu Hoài - Phạm Bá Thịnh - Ngàn Thương - Vũ Trọng Quang - Đức Sơn - Lương Viết Khiêm - Nguyễn Thiền Nghi - Ngô Đình Hải - P.N.Thường Đoan - Hoàng Xuân Thảo
Hoàng Thúy - Hào Thiện Chân - Phương Uy - Trần Huy Minh Phương - Phan Duy - Vũ Thiên Kiều - Châu Thu Hà - Trần Thị Bích Huyền
TRẦN THỊ HUÊ
TRƯƠNG ĐÌNH PHƯỢNG
MIÊN ĐỨC THẮNG
Nguyễn Văn Vũ - Hường Thanh - Lê Trinh - Sơn Trần - Nguyễn Thị Nam - Trần Kiêm Thêm - Phùng Hiệu - Trần Thị Bảo Thư
Phạm Tấn Hầu - Trần Thị Tường Vy - Hồ Đăng Thanh Ngọc
Nguyễn Hoa - Lê Văn Ngăn - Y Phương - Thế Dũng
Phạm Văn Nuôi - Phan Trung Thành - Nguyễn Lãm Thắng - Tiến Thảo - Công Nam - Trần Xuân An - Nguyễn Công Thắng - Hà Văn Sĩ
Có lẽ, ngay từ những tác phẩm đầu tiên, tác giả đã đặt vấn đề tìm kiếm câu trả lời muôn thuở: “Văn chương là gì?” Ở đây, Phan Hoàng Phương mượn ý của Trần Dần, Phùng Quán để nói về mình trong nỗ lực đó (bài Đi trong mưa gió).
HỒ MINH TÂM
HOÀNG THỤY ANH