Ảnh: Internet
Rừng đó, như hoang vu vút tràn ngọn gió Rừng là vòm lá màu xanh lặng lẽ Tiếng con nai tác bên sườn núi gợi buồn Và dòng suối chảy qua dốc đá cao thành dòng thác trắng Không phải đâu, Dưới chân người là lớp vàng rơi Chồng lên nhau theo chiều dày năm tháng Mỗi tầng lá là cả một bản hùng ca. Để có những con tàu ăn than hàng triệu năm sau Thì lớp lá cây, thân cây nằm đó Trên đất nước này Đã ứa ra dòng chảy của nhựa cây hút từ lòng đất Đã ứa ra màu đỏ của máu từ những con người Cho hôm nay khoảng rừng có ngọn gió đi qua Rất đỗi bình yên Không bao giờ kể lể Chỉ trong tôi mới trào lên ngọn gió vô hình Giản đơn thôi Vì dưới vòm lá kia đang hát Khúc hát đơn sơ muôn thuở của rừng Là căn hầm bé nhỏ đã mòn với tháng năm Nơi bạn bè tôi chiến đấu và nằm xuống Cho hôm nay Khoảng rừng có ngọn gió đi qua Đâu chỉ là màu xanh bình dị Đâu chỉ là màu lá rơi úa vàng trong im lặng hoang sơ. Ban nông nghiệp A Lưới 2-1983 PHAN THUẬN HOÀNG Nói với người yêu Có thể nào - có thể nào đâu? Anh quên được những ngày, những tháng Làm nên cuộc đời mình bận rộn Kết thành một chuỗi hoa xoan Ôi màu hoa, mùi hoa yêu thương! Phà vào mắt anh Vào tóc Vào ý tưởng mình dịu ngọt Vào bí ẩn của đêm Trong cuộc đời mình có bước chân em Có cả yêu thương và hờn giận Có những khi vùi đầu công việc Lại có phút giờ nói chuyện riêng tư Nâng bổng anh lên những cánh - chim - thơ! Những âm - điệu - tròn Những sắc màu sáng rỡ Thỉnh thoảng có mây đen trên bầu trời lộng gió Rồi mặt trời như chiếc bánh Hiện lên! Có thể nào - có thể nào em? Ngay từ điểm khởi hành ta sững lại Ngay từ phôi thai ta cuộn tròn, mệt mỏi Anh không tưởng tượng ra Một cuộc đời không có hương hoa Và thế đó cuộc hành trình ta đi Giong cánh buồm nâu ra biển cả Những đợt sóng bạc đầu Chồm lên… Chồm lên hú vía Ta không lỏng tay chèo Chưa bao giờ mệt lả Con thuyền nhắm thẳng khơi xa… Nửa đêm anh mở cửa ra Anh mở cửa bước ra ngoài, thầm lặng Trăng nghiêng nghiêng nằm ánh vàng, ánh bạc Dáng cao gầy của những hàng cây Yên tĩnh vô cùng dù trái đất quay Anh hay vẽ vời cuộc sống, này em! Nhiều mơ ước làm giàu đời mình vốn nghèo tiền, nghèo bạc Anh có mối tình này cho em Đầy lòng hai bàn tay Đầy trong đôi mắt Đầy như kho vốn tình cảm của mình, vô tận Em hãy kề môi uống đi! Này anh có mối tình cho em, bền vững Không bao giờ chuyển lay Anh có đầy sức sống anh đây Làm nên những tháng, những ngày bận rộn. Có mùi hoa soan trong đêm trầm, thoang thoảng Có nhịp tim mình đều đặn Là chính phút giờ Anh nói với em. Trường Hương Xuân Huế Huế 1980 (8/8-84) |
Ba bài thơ được giải trong cuộc thi văn thơ của Trường Đại học Sư phạm Huế
Phùng Sơn - Lê Viết Tường - Hồ Huệ
NGUYỄN MINH VŨKhông biết từ lúc nào, cứ đi ngang qua ngôi nhà ấy, giọng Liên lại lảnh lót vang lên. Cũng không biết tiếng “bố” xa lạ ấy trở nên quen thuộc với Liên từ khi nào. Bác có nhiều con trai - Liên không ngượng, các anh ấy đều ở xa.
NAM GIAOLạ
(CLB Văn học Thanh niên Huế)
PHAN ANHMộng
PHÙNG TẤN ĐÔNG An cố hết sức ghìm nỗi xúc động. Chỉ còn lại một mình An trên con đường trở về xóm. Con đường mà những chiều cuối tuần thanh thản, An quen với tiếng sỏi nhộn nhạo, vang lao xao như niềm vui nho nhỏ dưới chân.
TRẦN THỊ HUYỀN TRANG(Sinh viên Đại học tổng hợp Huế)
PHAN VĂN LỢI(Tiếp theo SH số 138/8-00)Tôi thức dậy khi nghe tiếng giã gạo thậm thịch, nhìn đồng hồ thấy hơn bảy giờ. Trên nhà chỉ có một mình tôi. Cả chú bé cũng đã dậy từ lúc nào. Trong bếp lửa vẫn còn những cục than đỏ hồng phủ lớp tàn tro cháy trắng.
HỒ SỸ HẬULàng Quỳnh Đôi của tôi nghèo lắm. Đến bây giờ tôi vẫn chưa hiểu vì sao thời ấy quê mình lại nghèo đến vậy.
PHAN VĂN LỢIPhan Văn Lợi đến với văn chương bằng một truyện ngắn hơi dài. Truyện hay, hấp dẫn, câú tứ chững chạc, văn trau chuốt - điều đó hứa hẹn con đường văn chương đang mở rộng trước mắt anh. Kỳ này Sông Hương xin giới thiệu với độc giả phần I của truyện.
PHẠM THỊ THỦY Kính tặng cha của con!
Hà Lệ Thủy đến với văn chương bằng những trang kỷ niệm tuyệt đẹp và đầy nước mắt của đời sinh viên, điều đó đã tạo thành một truyện ngắn hoàn chỉnh cả về kỹ năng lẫn ý tưởng... Nhà văn Hà Khánh Linh
LÊ THỊ PHƯƠNG HIỀNTắc đường. Còi xe máy vô hiệu. Xe đạp chưa bao giờ được thể hiện ưu thế chen lấn, luồn lách như lúc này.
NGUYỄN THỊ ANH ĐÀODuyên trở về ký túc xá khi trời đã quá khuya. Phòng lặng ngắt. Chỉ còn trơ lại toàn sách với vở, mọi người đã ngủ say. Mùa thi đang bắt đầu.
LÊ DUY CƯỜNGLại ở nhà tập thể! Bố thở dài: "Không biết đến khi nào mới yên". Mẹ nhìn bố cười: "Ồn ào lại ồn ào!" Bố chặc lưỡi: "Thế đấy!" Cười! Tôi buột miệng: "Nhiều chỗ chơi rồi lại nhiều chỗ chơi". "Anh chỉ được thế là nhanh". Mẹ cốc vào đầu tôi: "Tôi còn lo chuyển trường cho anh rồi... lại... chuyển... trường". Nhiều "lại thế". Tôi nhìn mẹ vẻ thú vị: "Ở cùng nhau lại ở cùng nhau". Bố cười. Mẹ và tôi cũng cười.
NGUYỄN VĂN NHÂNGã yêu Mơ từ ngày cô còn chưa biết đến chuyện yêu đương...Tình yêu có nhiều loại, nhưng chắc chắn đó không phải là tình yêu đam mê thể xác tầm thường, cũng không phải là tình yêu tâm linh cao xa. Mơ thuở ấy là một cô lái đò, một thân lau lách đìu hiu.
TRẦN THỊ LINH CHITôi không làm sao tìm ra được vị trí căn nhà cũ của mình hiện nằm ở khoảng nào? Hỏi thăm ai đây, khi thời gian xa cách đã trên na thế kỷ! Tôi đứng bơ vơ, lòng rượi buồn. Gió từ cánh đồng An Cựu lồng lộng giữa màu mạ xanh gợi lên một cảm giác thật dễ chịu. Tôi thử quyết bắt đầu một điểm chuẩn. Từ lũy tre cuối làng tôi đi ngược trở lại con đường vừa qua.
Trịnh Hải Yến - Dương Công Hợp
LTS: Trong cuộc đời viết văn ai cũng có trang đầu tay nhưng không phải trang viết đầu tay nào cũng thành công, tuy nhiên có trường hợp trang đầu tay đã báo hiệu nghiệp văn, đã dọn đường cho nhà văn đi suốt cuộc đời viết văn của mình. Truyện ngắn "Chuyện tâm tình" của Nguyễn Khắc Phê là một trường hợp như vậy.