Trang thơ đầu tay 03-2003

08:31 14/05/2009
Phan Danh Hiếu - Ngô Thị Thục Trang - Trần Đình Khuê - Nguyễn Thị Hương - Trần Văn Quyết - Nguyễn Đình Dương


PHAN DANH HIẾU

Thơ và em

Anh trôi mình vào thơ
Nhấm nháp vị mặn mòi của lớp sóng tâm hồn đang ngày đêm run rẩy
Chợt thấy
Thơ thật hiền hoà - bình lặng - dịu êm

Anh trôi vào đời em
Mắc cạn giữa trăm điều cay đắng
Vẫy vùng trong cơn buồn giận
Đời bỗng ngắn đi như một tiếng thở dài

Cô đơn
Anh đứng lặng giữa hai bờ
- Thơ
- Em
Nỗi nhớ nghiêng
Kéo anh về bến cũ
Gối đầu lên con sóng ngày xưa
Êm dịu
Anh tìm trong thơ, cuộc sống riêng mình
Chợt thấy
Thơ thật hiền hoà - bình lặng - dịu êm
Chẳng như em
Lúc cạn, lúc đầy...

NGÔ THỊ THỤC TRANG

Từ dạo con đi

Từ dạo con xa làng lên phố học
Chim chìa vôi có hót mỗi ban trưa?
Hoa lê ki ma rụng đầy hè chắc không ai nhặt
Cây ổi sau vườn vẫn trái chín đung đưa?

Từ dạo gửi tuổi thơ lại phía ruộng đồng
Đi đến những chân trời mơ ước
Thương cánh - cò - quê - dáng - mẹ gầy hơn trước
Và con hiểu vì sao ba tóc ngả màu buồn

Từ dạo quen với ánh đèn thành phố
Có những đêm quay quắt nhớ trăng quê
Nhìn lên trời gặp ánh mờ nhạt lạnh
Trăng xứ người sao hiu hắt thế kia!

Từ dạo con đi đêm ếch có học bài
Chú dế có buồn ôm đàn ngồi gảy
Thu nắng có vàng mênh mang cuối bãi
Cào cào giã gạo nơi đâu?

Từ dạo con đi mong mãi một ngày về.
                                                9/2002

TRẦN ĐÌNH KHUÊ

Thèm thơ hai mét

Tôi thèm những bài thơ hai mét
Cao vượt tầm hoa hậu thời nay
Tôi thương những bài thơ thước mốt
Chưa ra ràng đã chết trên tay.

Tôi nhặt xác những bài thơ chết yểu
Chợt rùng mình ôm đã nặng tay
Tác thì thật mà gọi là tác giả
Tiếng tăm gì chưa qua khỏi vận may.

Đã có lúc nghĩ mình vô tích sự
Thơ thẩn không bằng lứa lợn vợ nuôi
Chặm bút mấy lần còn nhấm nhứ
Vướng nỗi niềm mê đắm khôn nguôi.

Thế mới biết thơ cũng là thứ nghiện
Tài năng lùn, thơ cũng lùn thôi
Thơ chấp nhận không giảm nghèo, xoá đói
Tôi giật mình thấy đội ngũ đông vui!.

NGUYỄN THỊ HƯƠNG

Ngày xưa ơi

Ngày xưa ơi. Xin trở về nguyên vẹn
Kỷ niệm thời gian.  Dòng kỷ niệm không phai
Ngủ ngoan nhé, hỡi ngày xưa bé bỏng
Giấc mơ con thấp thoáng dáng tiên đồng
Con hạc trắng chở hồn thơ trở lại
Bóng hồng hoa sương núi mỏng dần tan
Ngày xưa đó vẫn đi về trong ký ức
Như hôm qua, và... đến tận bây giờ...

TRẦN VĂN QUYẾT

Nhớ mẹ

Nắng ran dòn cát trắng
Mòn vẹt gót chân người
Đôi vai èo ọp lấm
Mưa mồ hôi rơi rơi...

Chợ trưa quay theo bóng
Mẹ tất bật đi về
Đường quê oằn nóng bỏng
Bỗng hoá dài lê thê

Con rời quê kiếm chữ
Xa dáng mẹ dịu hiền
Mẹ ngày đêm lam lũ
Cho con nguồn tin yêu

Con tin trời bớt nắng
Và gió mát trong lành
Con tin mình chiến thắng
Những khó nghèo chông chênh
                                Chiều Huế, 27.4.2000

NGUYỄN ĐÌNH DƯƠNG

Con đường ba mùa mưa

Ba mùa mưa trước anh đến đây
Quê em dài quá con đường gầy
Cheo leo bốn đèo ba dốc núi
Hải Vân, Phước Tượng, Phú Gia ơi

Mùa mưa này đến sao mau qua
Con đường mong ước đã hiện ra
Ôm lấy dáng quê em đẹp quá
Những chuyến đi về không biết xa

Ba mùa mưa đợi mấy ngày vui
Con đường dang rộng nối vòng tay
Quê hương gần lại hai mái núi
Như tình anh mãi vẫn còn đây
    
Viết nhân kết thúc dự án đại tu Quốc lộ
    đoạn Đông Hà-Quảng Ngãi (8/02-12/02)


(169/03-03)

Đánh giá của bạn về bài viết:
0 đã tặng
0
0
0
Bình luận (0)
  • Ba bài thơ được giải trong cuộc thi văn thơ của Trường Đại học Sư phạm Huế

  • Phùng Sơn - Lê Viết Tường - Hồ Huệ

  • NGUYỄN MINH VŨKhông biết từ lúc nào, cứ đi ngang qua ngôi nhà ấy, giọng Liên lại lảnh lót vang lên. Cũng không biết tiếng “bố” xa lạ ấy trở nên quen thuộc với Liên từ khi nào. Bác có nhiều con trai - Liên không ngượng, các anh ấy đều ở xa.

  • (CLB Văn học Thanh niên Huế)

  • LAM HOÀNG GIANG Khoảng rừng và ngọn gió

  • PHÙNG TẤN ĐÔNG An cố hết sức ghìm nỗi xúc động. Chỉ còn lại một mình An trên con đường trở về xóm. Con đường mà những chiều cuối tuần thanh thản, An quen với tiếng sỏi nhộn nhạo, vang lao xao như niềm vui nho nhỏ dưới chân.

  • TRẦN THỊ HUYỀN TRANG(Sinh viên Đại học tổng hợp Huế)

  • PHAN VĂN LỢI(Tiếp theo SH số 138/8-00)Tôi thức dậy khi nghe tiếng giã gạo thậm thịch, nhìn đồng hồ thấy hơn bảy giờ. Trên nhà chỉ có một mình tôi. Cả chú bé cũng đã dậy từ lúc nào. Trong bếp lửa vẫn còn những cục than đỏ hồng phủ lớp tàn tro cháy trắng.

  • HỒ SỸ HẬULàng Quỳnh Đôi của tôi nghèo lắm. Đến bây giờ tôi vẫn chưa hiểu vì sao thời ấy quê mình lại nghèo đến vậy.

  • PHAN VĂN LỢIPhan Văn Lợi đến với văn chương bằng một truyện ngắn hơi dài. Truyện hay, hấp dẫn, câú tứ chững chạc, văn trau chuốt - điều đó hứa hẹn con đường văn chương đang mở rộng trước mắt anh. Kỳ này Sông Hương xin giới thiệu với độc giả phần I của truyện.

  • PHẠM THỊ THỦY                Kính tặng cha của con!

  • Hà Lệ Thủy đến với văn chương bằng những trang kỷ niệm tuyệt đẹp và đầy nước mắt của đời sinh viên, điều đó đã tạo thành một truyện ngắn hoàn chỉnh cả về kỹ năng lẫn ý tưởng...                                                Nhà văn Hà Khánh Linh

  • LÊ THỊ PHƯƠNG HIỀNTắc đường. Còi xe máy vô hiệu. Xe đạp chưa bao giờ được thể hiện ưu thế chen lấn, luồn lách như lúc này.

  • NGUYỄN THỊ ANH ĐÀODuyên trở về ký túc xá khi trời đã quá khuya. Phòng lặng ngắt. Chỉ còn trơ lại toàn sách với vở, mọi người đã ngủ say. Mùa thi đang bắt đầu.

  • LÊ DUY CƯỜNGLại ở nhà tập thể! Bố thở dài: "Không biết đến khi nào mới yên". Mẹ nhìn bố cười: "Ồn ào lại ồn ào!" Bố chặc lưỡi: "Thế đấy!" Cười! Tôi buột miệng: "Nhiều chỗ chơi rồi lại nhiều chỗ chơi". "Anh chỉ được thế là nhanh". Mẹ cốc vào đầu tôi: "Tôi còn lo chuyển trường cho anh rồi... lại... chuyển... trường". Nhiều "lại thế". Tôi nhìn mẹ vẻ thú vị: "Ở cùng nhau lại ở cùng nhau". Bố cười. Mẹ và tôi cũng cười.

  • NGUYỄN VĂN NHÂNGã yêu Mơ từ ngày cô còn chưa biết đến chuyện yêu đương...Tình yêu có nhiều loại, nhưng chắc chắn đó không phải là tình yêu đam mê thể xác tầm thường, cũng không phải là tình yêu tâm linh cao xa. Mơ thuở ấy là một cô lái đò, một thân lau lách đìu hiu.

  • TRẦN THỊ LINH CHITôi không làm sao tìm ra được vị trí căn nhà cũ của mình hiện nằm ở khoảng nào? Hỏi thăm ai đây, khi thời gian xa cách đã trên na thế kỷ! Tôi đứng bơ vơ, lòng rượi buồn. Gió từ cánh đồng An Cựu lồng lộng giữa màu mạ xanh gợi lên một cảm giác thật dễ chịu. Tôi thử quyết bắt đầu một điểm chuẩn. Từ lũy tre cuối làng tôi đi ngược trở lại con đường vừa qua.

  • Trịnh Hải Yến - Dương Công Hợp