Tia nắng sau mưa

09:06 28/12/2020

TRẦN NHẬT  

Cúi xuống thật gần, Phương ơi, em hãy cúi xuống thật gần, em sẽ ngửi thấy được mùi của đất và nước, em đừng khóc, ở đây anh có đồng đội, anh không cô đơn…”.

Minh họa: Phan Thanh Bình

Người lính trẻ vẫn nằm im trong lòng đất, anh vẫn không thôi nghĩ về vợ con mình và về mọi thứ. Chưa bao giờ anh thấy đất gần gũi đến thế, đất ôm anh vào lòng, đất ru anh ngủ. “Nếu anh không về được, em nhớ nói với con trai chúng mình rằng ba đang hành quân cùng đồng đội ở một nơi rất xa, em nhé.” Người lính trẻ cố cử động những ngón tay nhưng không được, mọi thứ trở nên bất động như đóng băng giữa vô vàn đất đá.

“Ba đang hành quân. Mẹ xem này, ba đang hành quân. Khi nào thì ba về hả mẹ?” Đứa bé vừa vẽ trên tờ giấy nhỏ những hình thù dễ thương vừa đem khoe mẹ. Phương nhìn những hình thù trẻ thơ ấy rồi mỉm cười, cô để trang giáo án trên bàn và cúi xuống hôn lên trán con. “Ba sẽ về sớm thôi con.” Phương nói với con và lại nhìn ra ngoài cửa sổ. Mưa trắng trời. Mưa lớn hơn cả những cơn mưa ngày đầu Phương và anh gặp nhau. Khi những cơn gió lớn lao tới đập vào ngôi nhà nhỏ thì Phương đóng cửa sổ lại. Những thông tin về tình hình lụt bão vẫn được cập nhật thường xuyên qua chiếc điện thoại trên bàn làm việc của Phương. Nước sẽ còn dâng lên cao nữa, Phương nhìn quanh gian nhà để xác định những vật dụng nào sẽ kê lên trước, những gì sẽ kê lên sau. Mưa thế này không biết anh và đồng đội có sao không.

“Đồng đội ơi… các anh ở đâu…”. Những người lính vừa đào xới lớp đất đá dưới chân mình vừa gào to. “Đồng đội ơi, chúng tôi đã tới, các anh lên tiếng đi, nào, một tiếng nói nhỏ thôi chúng tôi cũng nghe thấy các anh, các anh đang nằm chỗ nào… Đồng đội ơi…”. Dưới mưa rừng, những người lính trẻ gào thét rồi đào xới lớp đất đá nặng nề vô tri và hoang lạnh. Tất cả họ đang nghĩ tới một phép màu. Một đống đất đá khổng lồ vùi xuống sau cơn thác lũ đã nhấn chìm và vùi lấp tất cả. Mưa mỗi lúc mỗi lớn, đáp lại những tiếng gọi thấu đến trời xanh là sự im lặng đáng sợ của núi rừng. Núi rừng im lặng như sự im lặng của nguyên sơ.

Anh nhớ lần đầu tiên gặp Phương, khi ấy Phương đang là sinh viên. Ngày ấy, Phương như con chim xanh bị ướt nép vào lòng anh trong dịp anh và đồng đội đi tình nguyện sau một trận lũ lớn. Bao năm rồi Phương vẫn thế, Phương như là suối nguồn của đời anh. Anh yêu lắm nụ cười của Phương và cả nụ cười thần tiên của đứa con trai nhỏ. “Núi rừng đẹp lắm Phương ạ, hoa nở trắng trời…”. Người lính trẻ bỗng thấy xung quanh anh là hoa rừng trắng xóa một màu, đất đá biến thành mây, anh thấy mình nhẹ bẫng, anh đang bay lên, bay lên trên lớp đất đá vô tri nặng trĩu.

“Cúi xuống thật gần, Phương ạ, em cúi xuống thật gần mới nghe được anh nói…”. Dưới đống đất đá người lính trẻ lại thì thầm. “Nếu anh không về em hãy nói với mẹ là anh đang hành quân ở một nơi rất xa, nơi ấy anh và đồng đội đang hát vang rừng, em hãy nói với mẹ rằng đừng lo gì cả, anh là người lính, mà việc của người lính là ra đi, đi tới những vùng đất cằn cỗi, đi tới những vùng trời bão giông, bọn anh đi, đi mãi, đi không bao giờ nghỉ ngơi em ạ…”. Bây giờ người lính trẻ cảm thấy khó thở hơn, anh nghe lòng ngực nặng nề, anh cố cử động các ngón tay nhưng anh cảm thấy đang có hàng tấn đất đá đè lên những ngón tay của mình. “Chỉ một xíu nữa thôi là bọn anh đã đến được với đồng bào rồi em ạ, qua đêm nay, nếu không gặp tai nạn này thì sáng sớm mai bọn anh đã đem được bao nhiêu nước, bao nhiêu gạo, chăn và áo ấm nữa đến cho đồng bào vùng lũ… Nhưng… tiếc quá Phương ơi…”.

“Đồng đội ơi… các anh ở đâu?” Những người lính vẫn kêu gào và đào xới. Đất đá có biết gì đâu, đất đá vô tri lắm. Chỉ có lòng người là quặn đau, là tan nát, rối bời. “Chúng tôi đã tới với các anh đây, đồng đội ơi… lên tiếng đi chứ, các đồng chí ơi, một tiếng nhỏ thôi cũng được, lên tiếng đi, nào…”. Những người lính đào xới và thấm mệt, nhưng họ biết họ không vô vọng, họ ngửa mặt lên nhìn bầu trời trắng xóa, họ hy vọng họ sẽ tìm thấy đồng đội của mình dưới đống đất khổng lồ kia. Phía trên họ là một vùng hoang vu, trống trải và đỏ ngầu sau khi một phần ngọn núi sạt lở bởi thác lũ tối qua.

Phương kê giường lên cao hơn, cô đắp thêm chăn cho con trai, cô nhìn vào khuôn mặt nhỏ bé của con trai và thầm cầu nguyện cho anh và đồng đội hoàn thành nhiệm vụ. Phương nghĩ tới ngày anh trở về, thành phố sẽ đầy nắng ấm, hoa trên các công viên sẽ nở sau một đợt mưa lũ mịt mùng. Phương sẽ đón anh trở về với hoa lay ơn trên bàn, với những món ăn tuyệt vời nhất mà Phương có thể lo cho anh. Ngày anh về, Phương sẽ mở tung hết tất cả cánh cửa để ánh nắng rọi vào trong nhà, Phương và con sẽ hát cho anh nghe, và Phương biết anh lại hôn lên trán Phương và chơi tàu bay với con trai nhỏ. Rồi cả nhà sẽ ra phố, phố đầy hoa và dòng người cười nói sau những tháng ngày mỏi mệt.

“Cúi xuống nữa, thật gần nữa Phương ơi, nếu không đủ gần em sẽ không nghe được lời đất nói, bây giờ anh gần như không thở được nữa. Có cái gì đó đè lên ngực anh, anh nhớ em và con, con trai chúng mình giờ này chắc đã ngủ. Em đừng oán trách đất, đất đá vô tri em à.” Người lính trẻ cảm thấy toàn thân mình biến thành một tảng đá khổng lồ, tảng đá cố chui lên khỏi lớp bùn đất nhưng càng cố tảng đá ấy càng lún sâu xuống. “Anh không thở được Phương ơi, anh tiếc quá, chỉ một xíu nữa thôi bọn anh đã đến được với đồng bào, đồng bào mình khổ quá em ạ, lam lũ, cơ hàn. Nếu anh không về em đừng oán trách đất, đất không có lỗi, Phương ơi. ”

Thằng bé trở mình, Phương thức dậy, bây giờ đã là hai giờ khuya. Phương không biết giờ này anh ở đâu. “Ba, đừng để vụt mất con chim ấy.” Con trai đang ngủ mê, trong giấc mơ nó gọi tên ba. Phương kéo chăn đắp lại cho con trai rồi cúi xuống hôn lên trán nó. “Ngủ ngon, con yêu, ba sẽ không để những cánh chim ấy vụt mất đâu.” Phương nói. Có lẽ giờ này anh và đồng đội vẫn đang hành quân, có lẽ giờ này đồng đội và anh đang ở trong lòng đồng bào, Phương nghĩ vậy rồi mỉm cười trong đêm. Phương ước gì bây giờ trời đã sáng, và nắng đã lên. Cô bước ra khỏi giường và nhìn ra ngoài trời qua khung kính cửa sổ, ngoài trời gió vẫn rít lên từng cơn, mưa như hàng tỉ sợi nước vô tâm trút xuống ngôi nhà nhỏ bé. Dưới chân Phương nước đang dâng lên một cách vô tình, dâng lên mà không để ý tới sự lo lắng mơ hồ của cô.

“Đồng đội ơi…”. Những người lính vẫn không ngớt kêu đồng đội mình. Bây giờ hàng trăm tấn đất đá đã biến thành bùn nhão dưới chân họ. Vẫn không tìm thấy một tia hy vọng nào. Giờ này, tất cả họ và tất cả người dân cả nước đang chờ đợi một phép màu sẽ tới, tấn bi kịch này sẽ qua mau và sự đoàn viên trong nước mắt, nụ cười sẽ tới. Mưa mỗi lúc mỗi lớn, những chiếc đèn pha từ những cỗ máy phát điện lớn sáng rực trong đêm mặc cho mưa gió bão bùng. Những chú chó nghiệp vụ và những máy móc hiện đại vẫn đang miệt mài tìm kiếm hy vọng trong đêm. Nhưng đêm thâu và gió rít vẫn vô tình. Rồi đằng xa ấy có ai đó gào lên khi chú chó nghiệp vụ rục mõm xuống dưới lớp bùn đất. Những đôi dép cao su và những chiếc mũ cối được một người lính moi lên khỏi lớp bùn nhão đục ngầu. Mọi người chạy về phía người lính ấy rồi bất lực lặng im như không tin nổi vào mắt mình. Mưa vẫn trút xuống, mưa vô tri, vô tình.

“Nếu anh nằm lại với đất, Phương hãy nhớ anh và đồng đội đã sống một cuộc đời tươi đẹp, một cuộc đời đáng sống Phương ạ. Anh chỉ tiếc con mình còn quá nhỏ, quá nhỏ để anh nói với nó về sứ mệnh của một người lính. Sứ mệnh của người lính là ra đi em ạ, ra đi để những bông hoa hé nở, ra đi để khổ đau lụi tàn và hy vọng được nhen lên…”. Bây giờ người lính trẻ đang thấy mình lún dần sâu vào lòng đất đá. Anh không cảm thấy khó thở nữa mà ngược lại, anh thấy người mình nhẹ bẫng như đang bay lên. Anh không oán trách đất đá. Anh mỉm cười và thấy mình bay lên. Trên tầng cao ấy anh nhìn thấy những dòng nước lũ đang bao quanh núi đồi, trên tầng cao ấy anh nhìn thấy đồng bào mình đang chống chọi với từng con nước dâng. Trên tầng cao ấy anh nhìn thấy đồng đội anh đang tìm kiếm hy vọng trong đống đất đá khổng lồ. Trên tầng cao ấy, anh nhìn thấy những đôi mắt của đồng bào đang hướng về những dấu chân của các anh để cầu mong một phép màu sẽ tới. Anh bay lên, anh bay lên mãi và anh mỉm cười.

“Cúi xuống gần anh nữa đi Phương ơi, anh sợ mình không về được nữa, anh thấy mình đang bay lên, lúc này đây anh thấy rõ khuôn mặt của em và con. Nếu anh không về em nói với mẹ và con là anh đang hành quân ở một nơi rất xa, rất xa em nhé, nơi ấy anh và đồng bào đang chống chọi với thiên tai. Sứ mệnh của người lính là ra đi mà em.” Lúc này người lính trẻ cảm nhận được hơi ấm của đất. Anh không cảm thấy đất lạnh nữa mà ngược lại, anh cảm thấy đất ấm áp như đang ôm anh vào lòng. Đất như đang thì thầm với anh về những câu chuyện giấu kín dưới đáy sâu, đất đá thì thầm với anh về những tủi hờn của chúng, về những tháng năm đất cằn cỗi bạc màu, về những tháng năm đất bị xé nát ra. Đất đá nói với anh rằng chúng không vô tri, đất đá có linh hồn và đất đá cần con người yêu thương chúng như yêu thương những rừng cây, như yêu thương loài thú trong đại ngàn. Người lính trẻ nghe thấy tiếng nói của vạn vật, những tiếng nói bao năm bị đè nén nay chúng thì thầm vào tai anh. Chúng nói rằng thiên nhiên có linh hồn, núi sông có linh hồn, cỏ cây có linh hồn. Mọi vật thì thầm với anh về những vết thương bao năm con người sinh ra trên thân thể và trong tâm hồn chúng. Mọi vật nói với anh hãy cúi xuống thật thấp để nghe lời thì thầm của chúng.

Trong mưa, những người lính vẫn không ngớt gọi tên đồng đội. Bây giờ thay vì cuốc xẻng, họ phải dùng chính bàn tay của mình để tìm kiếm trong đất, họ sợ cuốc xẻng sẽ làm đau đồng đội. Đất dưới chân người lính đã biến thành một dòng sông đỏ trôi đi trong mưa. Những người lính vẫn tìm kiếm và gọi nhau mỗi khi tìm thấy đồng đội của mình dưới lớp đất đá.

Nửa đêm, Phương thức giấc vì một giấc mơ vô lối, Phương thấy anh đang hành quân cùng đồng đội nhưng không hiểu sao trong giấc mơ ấy hình ảnh anh cứ mờ dần. Có lẽ vì mưa, trong những giấc mơ mưa vẫn luôn hiện hình. Một nỗi bất an dấy lên trong Phương, Phương co mình lại để đứa bé nằm gọn trong lòng mình. Không biết giờ này anh ở đâu. Những ký ức về anh cứ hiện lên trong đầu óc Phương khi mờ khi rõ. Nước dưới giường không dâng lên nữa, đêm nay mưa đã ngớt hơn so với hôm qua. Phương mừng vui vì mưa đã ngớt. Rồi Phương nghĩ tới những giấc mơ màu nhiệm. Những mầm cây nhỏ bé nảy mầm từ lòng đất. Đứa trẻ cựa mình và nói mớ trong mơ: “Ba ơi, đuổi theo những con chim ấy đi…”. Phương ngửi mùi mồ hôi trên tóc con nhỏ và nói: “Ngủ đi con, ba sẽ về sớm và con đừng lo, ba và con còn có cả một cuộc đời để đi theo những cánh chim ấy…”. Phương thì thầm với con trai về những người đàn ông dũng mãnh. “Con ơi, có những người đàn ông có thể bảo vệ được vợ con mình, có những người đàn ông có thể bảo vệ được cha mẹ, anh em và làng mạc của mình. Và con ạ, có những người đàn ông bảo vệ được cả tổ tiên và đồng bào của mình, con biết không, ba con là một người đàn ông bảo vệ được hết tất thảy mọi thứ trên thế gian…”. Phương nói thế rồi Phương mỉm cười trong đêm, vừa mỉm cười Phương lại nghĩ tới anh. Giờ này chắc anh đã đến được với đồng bào mình ở những nơi xa xôi nào đó.

Người lính trẻ vẫn thấy mình bay lên, anh bay lên trên những cơn mưa để nhìn xuống nỗi thống khổ của đồng bào, của quê hương non nước mình, anh bay lên với đôi cánh rộng lớn, đôi cánh của sự hy sinh, của lòng bao dung và trắc ẩn. Trên tầm cao ấy anh lại nhìn thấy con trai anh mỉm cười, con trai anh luôn mỉm cười trong những giấc ngủ. “Con hãy ở lại, không có ba bên cạnh con hãy thay ba bảo vệ mẹ và mọi người con nhé…”. Nói rồi anh tan biến vào hư không.

Khi Phương thức giấc những tia nắng đầu tiên le lói qua song cửa sổ sau một đợt mưa dài. Nước đã rút ra ngoài sân. Con trai vẫn đang ngủ. Phương tranh thủ dọn nhà, bây giờ ngôi nhà như một bãi chiến trường. Nhưng Phương cảm thấy những tia nắng kia đang như những tia hy vọng chiếu vào căn nhà của mình, nắng chiếu lên con trai khi nó đang ngủ. Nắng chiếu vào và không gian sáng bừng lên. Rồi khi con thức giấc, Phương bế nó lên và nói: “Nào, dậy đón nắng nào con trai…”. Đứa trẻ mỉm cười nhìn Phương, hai mẹ con sung sướng bởi nắng đã lên rồi.

T.N  
(TCSH381/11-2020)



 

 

Đánh giá của bạn về bài viết:
0 đã tặng
0
0
0
Bình luận (0)
Tin nổi bật
  • QUẾ HƯƠNGTôi băng qua đường để lên cầu Trường Tiền. Thằng Tí kéo tay tôi lại: “Cậu qua đường mần chi, xe cán chừ!”. Tôi cứ qua. Đám trẻ con đang chơi ở công viên trước mặt ném đá vào tôi. Tôi chạy lên cầu. Đám trẻ réo: “Ông điên! Ông điên!”. Tí chạy theo, vừa thở, vừa nắm tay tôi: “Ai bảo cậu qua bên ni, dắt cậu thiệt mệt!”.

  • NGUYỄN NGUYÊN PHƯỚC Vào một buổi tối mùa thu, Đinh Hoài Viễn, một nhà văn trẻ tuổi, một người hoàn toàn vô danh trong văn giới, trong khi bóc phong thư mới nhận được vào buổi sáng ngày hôm đó, đã phát hiện ra ở mặt sau cái phong bì rỗng ấy một văn bản kỳ lạ trong hình thức của một truyện ngắn không đề tên tác giả.

  • ĐỖ KIM CUÔNGQuán cà phê cây sứ của vợ chồng Tư Hiền nằm ngay mặt tiền con đường nhỏ dẫn ra biển. Quán không trang hoàng đèn xanh đèn đỏ, không quầy két, không người chạy bàn, chỉ dăm ba bộ bàn ghế nhựa rẻ tiền.

  • HƯƠNG LANNàng sống trong một ngôi nhà xưa, được xây cất từ đời ông cố của nàng, tính ngót nghét nó cũng hơn trăm tuổi. Ngôi nhà nằm giữa một khu vườn mênh mông.

  • LƯƠNG VĂN CHILGT: Nhà tù, nơi chưa mảy may cải hóa được người đàn ông từng trác táng trên nền đạo đức xã hội, nhưng... Truyện được thắt nút khi Thuần “lột trần” vẻ đẹp phồn sinh xuân thì để minh chứng cho những ham muốn nguyên khai của con người là có giới hạn. Không khiên cưỡng ở nhiều chi tiết nhạy cảm, không tục trần trên từng đường cong mỹ diệu... Kịch độc đã thật sự “tiêm” những rung cảm lạ lùng vào miền hoang mê của lương tri đồng loại.

  • GIAO CHỈ    Bão tố thường nổi dậy từ biển khơi hùng vĩ và kể cả. Những hút gió sấn sổ táp xuống mặt đất bao la quăng dội, tàn sát điên cuồng cho hả những cơn giận dồn góp lâu dài.

  • NGUYỄN ĐẶNG MỪNG Những người thắt đáy lưng ongVừa khéo chiều chồng lại khéo nuôi con                                                     (Tục ngữ)

  • TRẦN THÙY MAIỞ tuổi bốn mươi da mặt nàng vẫn trắng hồng, chưa thoáng một nếp nhăn. Ai nhìn kỹ lắm mới thấy những vết hằn bắt đầu hiện ra quanh cổ, thường được che rất khéo bởi những chuỗi hạt trang nhã. Mà đâu ai nhìn kỹ làm gì. Đứng trước một người đàn bà, dại gì không dán mắt vào vẻ đẹp mà lại đi săm soi tìm khuyết điểm.

  • NHẤT LÂMKinh thành Huế năm Bính Thìn, thiên hạ xôn xao vì một vụ án đại hình gây bất bình trong cả nước, và để lại cho hậu thế một nỗi tiếc thương khôn nguôi cho hai nhà chí sĩ.

  • XUÂN ĐÀILàng Tân Mỹ Đông nằm dưới chân núi Tịnh Hồng, trước năm 1975 là vùng của quốc gia, nói cho ngay ban ngày quốc gia điều khiển về hành chính, ban đêm “việt cộng” kiểm soát mọi mặt. Trong làng nhiều người đi lính hai phía, phía nào cũng có sĩ quan cấp tá, cấp úy và binh nhất, binh nhì…

  • TRẦN DUY PHIÊN1. Xuống tới biền, Lê và tôi thấy chú Phip và hai con bò đứng bên giàn cày. Chẳng chào hỏi, chúng tôi bắt tay vào việc. Tôi tiếp tục đắp bờ mương ngăn đất trồng rau với cái tum đổ nước vào sông Dakbla, còn Lê lo chỉ việc cho chú ấy.

  • QUỲNH VÂN"Lục bình vừa trôi vừa trổ bôngLục bình không kịp dừng để tím..."

  • TRÚC PHƯƠNGÔng già ngồi trên chiếc ghế bố làm bằng manh bao phía dưới bóng cây đa lão – trụ sở của Hội những người bán máu kia, sinh năm 1919, tròn 82 tuổi.

  • NGUYỄN THỊ THÁI Ngoài vườn có tiếng đánh sạt. Lại một chiếc tàu cau rơi. Con Vàng buồn bã đứng dậy, thất thểu đi ra. Hình như tiếng rơi khiến nó đau lòng.

  • HÀ KHÁNH LINH "Con gái PhổỞ lỗ trèo cau"

  • TÔ VĨNH HÀChỉ còn ít phút nữa, cái công việc căng thẳng, vừa đơn điệu vừa nặng nề của chúng tôi sẽ kết thúc: Buổi chấm thi sau cùng của một mùa tuyển sinh đầy sóng gió…

  • TRẦN DUY PHIÊN - Cắp vở qua bên chú Kỳ nhờ chú chỉ cho mà học! - Mẹ tôi nói. Tôi vẫn giả bộ không nghe. Những con tò he bằng đất do tôi nặn lấy chưa khô. Tôi mà bỏ đi có người phá - Nói thế mà không thủng tai ư? - Mẹ đảo mắt tìm một vật gì đó làm roi.

  • HOÀNG THÁI SƠN Dì Ty khép cửa rồi ngồi vào góc giường lôi tiền dưới gối ra đếm. Hai tờ hai mươi ngàn, một mới, một cũ gấp đôi gần đứt rời; hai tờ mười ngàn, một mới, một cũ dính vẩy cá; một tờ năm ngàn quăn góc; hai tờ một ngàn dính mực và âm ẩm. Sáu mươi bảy ngàn cả thảy. Đếm lần nữa: sáu mươi bảy ngàn. Rồi dì mở rương, xếp tiền vào từng ô.

  • NGUYỄN THANH VĂN"Làm sao em biết bia đá không đau…"

  • PHẠM NGỌC TUÝTất cả chỉ vì con nhỏ đó: Nó tên thật là gì, tôi không rõ. Tú gọi nó là nhỏ Mai, nó gầy và xinh. Nói rằng nó xinh, e chưa đủ. Nó ngầu, nó phá, nó là con bé nghịch như quỷ.