Ngọc Biển - Bích Hải - Nguyễn Thị Duyên Sanh - Đông Hương - Hồng Vinh
"Chim và Người" của Lê Minh Phong
NGỌC BIỂN
Chiều thực đông
Em đã không kịp cài áo khoát trước khi bắt đầu một
hành trình
Đi tìm niềm tin giữa mùa đông
Trái tim nóng bỏng với hơi khói bay ngang ánh mắt tôi
Như một tia nắng mặt trời
Mặt đường lúc ấy 12 độ của xứ nhiệt đới
Chúng mình đi qua những con đường đầy bóng tre
và lầy lội
Rồi những con đường phố xá ồn ào
Như tiếng nhạc ầm ỉ của góc cà phê gió thổi ven đường
Những câu chuyện đứt quãng
Về những vòng quay quanh ta
Những chiếc lá con người
Những chòm sao tu sỹ
Những toan tính và nụ cười
Cuộc hành trình không toan tính
Bởi đang được ân huệ có khuôn mặt em ngời sáng
trong chiều
Như bông hoa riềng vẫn nở lặng lẽ
Như một sự kiên gan chảy trong mái tóc
Hôm nay bất ngờ xanh từ chiếc áo
Từ ngón tay dài trong hơi lạnh đông
Dài như nỗi nhớ
Khi đan tay có nhớ về một ánh mắt ai đó
Chiều thật chiều
Vời vợi về những hư ảo
Những mặt nước rong rêu không dấu chân
Như mình như là sợi nước chảy qua kẽ tay từng chiều
Không dừng lại như câu chuyện đứt quãng đã mấy
tuần gió thổi
Không bước vào trái tim em để tự giới hạn mặc định
về một điều gì
Không quên gió vẫn thổi trên đường thực tại chiều
Không quên những đam mê muốn mình được tự do
Cho gió đưa mình đi đến lúc nào đó mệt nhoài
Nằm lại với khao khát một hành trình ngày mai nào đó
Không kịp cài áo khoát như chiều nay mưa đông…
BÍCH HẢI
Trên rẻo cao Tây Bắc
sớm mai thức dậy
thấy bên đồi chớm lên màu trắng sáng
phải chăng hoa bạch mai đã nở đóa đầu mùa
những cô gái mang gùi lên nương rẫy
đựng lấy nụ cười đi hái lộc chớm xuân
hoa nở rộ và ấm áp trong tiết trời lạnh se
vùng Tây Bắc sáng lên từng đốm trắng hồng tươi của bạch mai
- hồng mai
mọi thứ hôm nay thật khác
mọi người yêu đời hơn
kể cho nhau nghe bao câu chuyện đã qua
về một vụ mùa
về những đứa trẻ với nét ngây thơ năm cũ giờ đã lớn
về những ngày vui khi cùng nhau lên rẫy...
núi rừng làng bản hòa vào mây trên rẻo cao
phiên chợ Bắc Hà dập dìu tấp nập
người con gái Mông Hoa tranh thủ mua cái khăn, tấm vải thêu,
túi thổ cẩm, những nguyên liệu làm bánh mèn mén, bánh dày,
phở chua, thắng cố...
người con trai sắm thêm rượu ngô và món đặc sản cho ngày
sum họp
người về tay dắt ngựa, tay hứng tiếng cười vui râm ran tan
trong màn sương dặt dìu
hoa mận trắng tinh khôi rung rinh bên hiên nhà sàn vách cũ
ông Già làng đang bày vẽ những điệu múa ngày xưa
chiều tà
ngôi nhà ấm người bên bếp củi với nồi cơm đang sùng sục sôi
những mâm cơm giản dị
có người mòn mỏi chờ đợi những đứa con trở về...
sẫm tối
những ánh đuốc thắp lửa giữa bản làng rực lên
tiếng sáo, khèn, kèn lá, kèn môi hòa vang tạo nên những âm
thanh mộc mạc
những cô gái mang trang phục truyền thống cùng nhau múa
tình khúc dân ca
vài chàng trai Pà Thẻn thi nhau nhảy lửa
những ánh lửa lóe lên như tràng hoa pháo nổ tung
những hũ rượu được bày ra, những cái bánh mỗi nhà gom tới...
những cái bình dị, những cái mộc mạc
đang là sợi dây nối kết
bản làng.
NGUYỄN THỊ DUYÊN SANH
Độc ẩm
Đêm xuân gợi nhớ cung đàn cũ
Đốt trầm gảy lại khúc Tương tư
“Quạnh quẽ màn loan...” sầu vạn cổ
Mười mấy dây buồn trách chuyện xưa
Xưa ta để chén rơi đáy nước
Nên bây giờ lãng đãng say trăng
Đêm tàn nguyệt tận soi bóng nhạt
Lung linh bóng thức dỗ ta nằm
Lửa rơm cháy hết tro chẳng đượm
Lấy chi hâm nóng rượu lưng bầu
Tìm nhau dăm phút còn chưa được
Nói xa xôi gì chuyện kiếp sau
ĐÔNG HƯƠNG
Di tích
mãi nhìn về phía chân mây trắng
thấy một đàn chim sếu gióng bay
một đàn hồng hạc chao nghiêng nắng
chợt em nhớ quá tuổi đầu ngày
mai sợ thấm dần cơn mưa mặn
thấm dần sâu đáy ngực tình xưa
thấm dần sâu giấc mơ câm lặng
một ảnh hình em suốt đời chờ
nếu trời đất có thay ngày tháng
thay cả thời gian lẫn khắc, giờ
cuối nắng hoàng hôn đêm trăng rạng
tuổi rằm xa lắc vẫn ngồi mơ
bên phía vô thường, đêm vô tận
con đường hai đứa đã quen chân
theo dấu thương yêu tìm mái ấm
còn không di tích chiếc hôn nồng ?
HỒNG VINH
Dòng xuân
Khi mặt trời bỗng đỏ rực giữa mùa xuân mà tôi là hình ảnh độc nhất của sự sống. Tôi biết mình đang đòi hỏi một phép lạ.
Khi tình yêu khiến tôi nghĩ mình là một kẻ lỗi lầm đang chịu sự phán xét. Tôi biết lòng nhân ái sẽ bênh vực tôi.
Những cánh thiên thần phủ đẹp hồn tôi bởi vẻ mênh mông của mây trời ngó thấy. Niềm câm lặng của ánh sáng càng làm lớn nỗi rạng rỡ của không gian như mặt đất khởi đầu là hoang mạc của tình yêu. Phép lạ đang vượt hoang cát thời gian, tặng tôi những nụ hồng đẹp nhất. Một vài loài chim xuất hiện cùng ca hát với hồn tôi. Tình luyến ái khiến tôi không còn sợ bất cứ sự trừng phạt nào, dù sẽ đánh mất tự do.
Với đam mê bất tận và lòng khát khao tình yêu vĩnh cửu, tôi nghe dòng thanh xuân dạt dào như biển cả.
Sự gắn bó khiến chúng tôi thấy như phép lạ đã đến với niềm mong ước. Chúng tôi dắt tay nhau nhảy nhót như loài chim sẻ dậy thì, và ngợi ca ánh nến hồng đã chảy tan hai trái tim chúng tôi thành một dòng.
Dòng cuồng lưu lớn nhất trôi hãnh diện qua đời.
(SDB12/03-14)
Nguyễn Đạt - Lê Ngã Lễ - Nguyễn Đông Nhật - Xuân Cao - Từ Hoài Tấn - Tôn Phong
PHAN ĐẠO
Đinh Cường - Anh Túc - Trần Hoàng Vy - Trần Hữu Lục - Nguyễn Thiền Nghi - Đông Hương - Thanh Trắc Nguyễn Văn
ĐỖ TẤN ĐẠT
Thái Kim Lan - Nguyễn Đặng Mừng - Đông Hương
Tuệ Lam - Nguyễn Việt Chiến - Nguyễn Hồng Hạnh - Phạm Bá Thịnh - Võ Quê - Nguyen Su Tu
LGT: Thông Thanh Khánh - người bạn Chăm mới đến với trang thơ Sông Hương vốn là nhà nghiên cứu và giảng dạy văn hóa Chăm ở một số trường Đại học phía Nam.
PHAN TRUNG THÀNH
Trần Phương Kỳ - Phương Uy - Lê Thu Thùy - Lê Hưng Tiến - Trần Thu Hà - Đức Phổ - Hồng Vinh - Nguyễn Thiện Đức - Lê Hà Ngân
PHẠM XUÂN PHỤNG
TỪ HOÀI TẤN
LTS: Nhà thơ Phạm Thị Phương Thảo bước vào làng thơ từ rất sớm, nhưng phải đến sau này chị mới cho xuất bản những ấn phẩm: “Dòng sông khát vọng” (thơ - Nxb. Văn học 2010), “Hoa nắng” (thơ - Nxb. Văn học 2011), “Trao em mùa hạ” (thơ - Nxb. Hội Nhà văn 2012), “Khúc ru nơi lưng núi” (thơ - Nxb. Hội Nhà văn 2012), “Hà Nội dấu yêu” (tản văn - Nxb. Hội Nhà văn 2013).
TRẦN ĐỨC LIÊM
Vân Nguyễn - Phạm Trường Thi - Hồ Đắc Thiếu Anh - Đông Hương - Phan Như
Phạm Ngọc Túy - Hà Duy Phương - Ngô Thị Ý Nhi - Phan Lệ Dung - Lê Vĩnh Thái - Đức Sơn - Nguyễn Hoàng Thọ - Mai Văn Phấn - Huỳnh Ngọc Thương - Lan Hoàng Miên
DUY TỪ
ĐINH THỊ NHƯ THÚY
LGT: Sinh tháng 10, tuổi con Ngựa, là tác giả truyện ngắn với tên thật Vũ Thanh Lịch, Nguyễn Hải Minh là bút danh dành cho thơ, chị hiện công tác tại Hội VHNT Ninh Bình. Hải Minh làm thơ lúc 16 tuổi, thơ của chị ăm ắp hơi thở của núi, vị mặn của biển, cùng những vui buồn mê thức trong cõi tình, cõi người mang mang… và cũng có lúc mê đắm, mải miết như con ngựa hoang rong ruổi qua từng cung bậc cảm xúc. Nhân ngày Phụ nữ Việt Nam 20/10, xin giới thiệu đến bạn đọc chùm thơ tác giả trẻ Nguyễn Hải Minh.
Tường Thi (gt)
LTS: “Niềm đam mê vô tận của tôi là đọc, làm thơ, viết văn và khao khát đến cháy bỏng là có đủ thời gian để thực hiện niềm đam mê ấy”. Khát khao ấy đã đi cùng năm tháng với nữ thi sĩ Vũ Thiên Kiều từ khi còn là cô học trò giỏi văn toàn quốc (1985), cho đến hôm nay, khi công tác tại Ban Dân vận huyện Hòn Đất, tỉnh Kiên Giang.