Nguyễn Đức Tùng - Nguyễn Tân Dân - Huyền Thư - Đông Hương - Nguyễn Bội Nhiên
Tranh của HS Tôn Thất Đào - ảnh tư liệu
NGUYỄN ĐỨC TÙNG
Tôi đã nhìn ra em ở đâu
Tôi đã nhìn ra em ở đâu
Sao khuya lộng lẫy sáng chân cầu
Vậy mà chớp mắt em đi mất
Sông trả vai người trưa nắng cao
Tôi đun thêm củi vào lửa đỏ
Khói xanh bay em cũng về rồi
Em về áo cởi đường hư ảo
Nghĩa cũ càng than củi tôi ơi
Có khi tôi bỗng mờ như nắng
Lẩn lút bay vào trong tóc em
Nhiều khi nắng ở tôi đi mất
Tận cuối trời xa lại kiếm tìm
Nhiều khi lịch sử tàn như lửa
Vun quén tro tàn tôi nhớ ra
Em có định làm con chim lạ
Hiểu tiếng người hót ở trong hoa.
NGUYỄN TÂN DÂN
Đành đoạn!
Còn lại tôi giữa cơn mưa chiều muộn
Ngoài sông kia chim xao xác bỏ đàn
Chưa hoàng hôn sao ngày đành đoạn
Tiễn biệt chiều, đối mặt bóng thời gian!
HUYỀN THƯ
Dấu chân cha đi về phía
hòa bình
Con đã lớn bằng những mùa bỏ lại bên hiên
Dẫu đất nước thanh bình nhưng cha không còn nữa
Mẹ đứng nhìn xa xăm ra lối về trước cửa
Tóc vẫn dài mà đã bạc quá nửa rồi cha!
Con để hồi ức trong những câu chuyện kể của bà
Tổ quốc mang cha đi,
còn thời gian buộc con dần phải rời xa nội
Yêu thương trong chúng con là kỷ niệm cất vào lòng
không nói
Đâu có điều ước nào làm cho phận số con người thay
đổi
Nên những khói hương trầm chỉ càng làm mẹ khóc
nhiều hơn
Tuổi thơ con không mang dấu ấn của nỗi giận hờn
Vì mẹ đã yêu con bằng tình mẹ - tình cha những ngày
đói khổ
Con muốn gọi quê hương là chiếc áo nâu,
là những nghẹn ngào mẹ giấu trong hơi thở
Quê hương nghĩ về con như đứa nhỏ đi xa với hoài
niệm trở về
Đất nước bốn nghìn năm,
bao dấu chân người chỉ một lần đi
Con hình dung về khuôn mặt cha qua nhiều lần tưởng
tượng
Chưa có hòa bình nào mà không rơi nước mắt, phải
không cha?
ĐÔNG HƯƠNG
Trả người mấy cọng
tình bay
Trả người mấy cọng tình bay
tóc em héo bởi chia tay tóc người
mắt mi ươn ướt sương trời
môi rưng rưng nhẹ những lời xa xưa
Trả người mấy ngọn vàng Thu
chừ em chiếc lá vân du ngàn trùng
thương em, bóng vẫn sau lưng
đường bay bạt gió mông lung tầm nhìn
Trả người vạt nắng yêu tinh
em âm thầm nuối bóng hình thân quen
rồi gom giọt mặn môi mềm
giấu vào quá khứ sử tình hư hao
Trả người mùa trăng chiêm bao
dòng sông hẹn ước mai sau miên trường
nửa đường gãy mất yêu thương
đành thôi giữ lại mắt buồn từ đây
NGUYỄN BỘI NHIÊN
Bí mật một Tình yêu
Người đàn ông tôi yêu
Từ xa xôi đến
Dạy cho tôi cái nhìn sâu thẳm
Dưới trời đêm vời vợi một vòng tay.
Điệu nhảy đầu tiên của cuộc đời tôi nhảy cùng anh
Không còn ngọn gió lang thang,
không còn phiền muộn
Mùa Thu khi ấy nguôi tan
Nỗi nhớ trong tôi từ đó bắt đầu.
Người đàn ông tôi yêu
Đã trở về xứ sở của loài hoa… diệu kỳ
Tôi chợt thấy thân thương
Cả với những con đường nơi ấy.
Hạnh phúc trong tôi với những ngày đang tới,
đang qua
Cuộc đời không thấy tôi mong đợi
Người đàn ông tôi yêu
Từ xa xôi đến.
(SHSDB22/09-2016)
Trần Chấn Uy - Hồ Dzếnh - Thiệp Đáng
Phan Lệ Dung - Nguyễn Đông Nhật - Phan Trung Thành - Đoàn Mạnh Phương - Triệu Nguyên Phong - Ngọc Tuyết - Huỳnh Thúy Kiều - Nguyễn Thiền Nghi - Nhất Lâm
ĐÀO DUY ANH
HỒNG NHU
Nguyễn Đạt - Đoàn Minh Châu - Phùng Tấn Đông - Đinh Cường
PHẠM TẤN HẦU
Tình yêu luôn là một huyền thoại và lịch sử kể qua câu chuyện Huyền Trân.
Và giống như một người mù
Tôi trở lại quê hương dưới mùi thơm của hoa nhài.
P.NERUDA
NGUYỄN PHÚC VĨNH BA
Lời người viết: Biết tin hiền thê của người bạn vong niên qua đời quá muộn, ghé thăm và nghe bạn than thở nỗi lòng, bỉ nhân không cầm được lòng xúc động. Thấy ông lão tám mươi rưng rưng khóc vợ, kể lể bao vui buồn ngày còn đủ vợ chồng, bỉ nhân xao xuyến vô cùng. Thay bạn, bỉ nhân viết quấy quá đôi hàng văn tế, chỉ mong nói hộ bạn nỗi niềm đau khổ đó. Than ôi! Chữ nghĩa cũng chỉ dành cho người sống đọc. Còn người đã khuất thì liệu có biết thấu chăng?
HÀ TÚC TRÍ
Đinh Cường - Nguyễn Ngọc Phú - Tần Hoài Dạ Vũ - Châu Thu Hà - Vi Thùy Linh - Đinh Thị Như Thúy - Nguyễn Nhã Tiên - Hà Duy Phương - Chử Thu Hằng - Thùy Nhiên Trương Hà
NGUYÊN QUÂN
VŨ THỊ MAI OANH
(Viết cho ai yêu thiên nhiên Nhật Bản)
HẢI HẠC PHAN
NGUYỄN TRỌNG TẠO
Khaly Chàm - Phan Hoàng - Trần Hữu Dũng - Phan Hoàng Phương - Vũ Thiên Kiều
KHẾ IÊM
Lynh Bacardi, tên thật là Phạm Thị Thùy Linh, sinh ngày 03/04/1981. Làm thơ, viết văn, đồng thời là một dịch giả chưa từng học qua trường lớp chính quy nào. Đến với thơ văn từ năm 2003, Lynh Bacardi không ngừng nỗ lực cách tân và đã tạo cho mình một lối viết đầy bản sắc trong thế hệ trẻ luôn có ý hướng cách tân hiện nay. Thế mạnh của Lynh chính là sự vượt thoát trong tư tưởng, dám bội ước với lối thi pháp truyền thống và nói lên được những khát vọng của giới nữ.
XUÂN CAO
VĂN CAO
Tần Hoài Dạ Vũ - Nguyễn Thanh Mừng - Phạm Nguyên Tường - Nguyễn Nguyên An - Lãng Hiển Xuân - Trần Tịnh Yên - Nhất Lâm - Nguyễn Đông Nhật - Trương Văn Nhân - Miên Di - Nguyễn Lãm Thắng - Huỳnh Thúy Kiều - Ngàn Thương - Hoàng Cát - Đức Sơn - Lệ Thu - Hồng Vinh - Ngô Thiên Thu - Lưu Ly - Ngô Công Tấn - Nguyễn Minh Khiêm - Nguyễn Khắc Thạch - Nguyễn Thường Kham - Từ Hoài Tấn - Nguyên Tiêu - Phan Lệ Dung - Phan Trung Thành - Tôn Phong - Trần Áng Sơn - Lê Ngã Lễ - Trần Vạn Giã - Từ Nguyễn
ĐẶNG NHẬT TRUNG