Phạm Văn Nuôi - Phan Trung Thành - Nguyễn Lãm Thắng - Tiến Thảo - Công Nam - Trần Xuân An - Nguyễn Công Thắng - Hà Văn Sĩ
"Xóm chài ven sông" - Ảnh: Đặng Văn Trân
PHẠM VĂN NUÔI
Thắp hương mà lạy
Thắp hương mà lạy gió ngàn
Lạy long đá núi, lạy tràn bể sông
Mồ hôi vẫn đổ xuống đồng
Niềm tin gửi đất, đất không nhận lời
Hắt lên buốt mảnh trăng trời
Búp non sắp rụng về nơi lá vàng
Thắp hương mà lạy tro tàn
Nghĩa trang chiều trắng hàng hàng mộ bia
Nấm bên này, nấm bên kia
Nấm còn nằm lại nơi bìa rừng sâu
Máu tươi quyện với bùn nâu
Khói nhang nghèn nghẹn hai đầu âm dương
Ơn người bỏ lại lược gương
Để bây giờ có tên đường tóc xanh.
PHAN TRUNG THÀNH
Đồng ngựa
Lao cả tấm thân về đích
quăng lên trời những đường đua mù mịt
giờ đây
chúng được thảnh thơi
chọn cho mình sợi cỏ
hỡi những con ngựa đua xong - Chàng thi sĩ
người luôn mang chiến thắng hão huyền
Tin nhắn không “sent”
Buổi sáng đánh răng chải đầu áo vô quần trịnh trọng cười với chim
nuôi mấy tháng nay hy vọng ngày nào chim nói thành lời
truyền thông không ngừng đưa tin trận dịch gia cầm lan mạnh
sao ta lại nuôi chim để nghe giống tiếng người
Hôm qua, chỗ hầm nhà xe có nhiều bịch xốp ai vứt lung tung
mỗi đợt gió lọt qua chúng bay như những linh hồn
câm lặng ngày ngày ở nơi thiếu nắng
chờ bàn tay ai đó nhặt nhạnh chúng và mang đi
Ta đã nghĩ gì mỗi khi xuống hầm giữ xe
những trận dịch gia cầm lẻn vào bóng đêm chuyện trò lông vũ
có gì liên hệ nhau ngoài tin nhắn cho em hoài chưa “sent”
để buổi mai còn yên trong giấc ngủ!
NGUYỄN LÃM THẮNG
Tiếng khóc trên cánh đồng
tiếng khóc của núi chảy dọc theo phù sa bào mòn giấc ngủ
sợi dây thừng tàn bạo của cơn mê sảng thắt cổ giấc mơ niên thiếu
anh ngã sấp xuống buổi chiều hôn mê
vết dao trá hình chém phập phía sau lưng hờn tủi
những viên sỏi lăn lóc dòng sông đời nhá nhem tao loạn
ghim vào từng cơn đói
ký ức mọc lông vỗ cánh phía mặt người
gánh củi nặng oằn đè trên vai người đàn bà có chửa
đứa con lọt lòng rớt giữa đồng khô
máu nhòe từng cơn sản hậu
hòa nước mắt mồ hôi tưới xuống đất cày
con bò u mê đạp lên tiếng rên oán thán
mê nón che ngang một giọt máu chào đời
kiếp người bắt đầu biết đau trên lưỡi liềm cắt rốn
đắp vết thương bằng miếng cỏ hò khoan...
cái nghèo trớ trêu như trái đào lộn hột
cứ phơi ra ngoài một cục ghèn đau
anh bước ra đồng
anh bước theo trâu
lật lớp bùn nâu lật từng thớ tuổi
nghe tiếng khóc chảy ra từ khe núi
gần nửa đời người
con sâu đục thân mỏi mòn mắt lúa
cái khổ đục người méo miệng cười xưa
anh gác rựa bờ châm thêm điếu thuốc
con trâu giật mình đếm cỏ dưới chân
tiếng khóc giật mình trượt trên bầu vú
anh lật bàn tay đếm từng mùa hạn
nghe tiếng loài người khóc dưới đáy mộ sâu...
TIẾN THẢO
Thức với tháng mười
Tháng mười
rả rích trời mưa
nửa đêm
cối gạo vẫn chưa trắng ngần
một mình thức với sàng giần
oằn vai mẹ gánh
chợ gần chợ xa
Rét nàng Bân
buốt thịt da
rét đài rét lộc can qua
phận đời…
Tháng mười
hạt gạo ba trăng
lửa rơm nồi đất
vì răng nhớ hoài?
Mẹ đi khuất nẻo núi đồi
chỉ còn bếp lửa khóc cười cùng con.
CÔNG NAM
Em lưng chừng mùa gió
Ánh chiều nhuộm tím đôi bờ mộng
Tôi ở bên ni, em nơi mô?
(Cho TSM)
Em lưng chừng triền gió
Vô hình gần và xa
Gió thoát y
Tuốt luột mành kiêu sa
Chênh chao. Vai trần. Mắt bão…
Gió phiêu du
Bút phác màu lữ độ
Má đỏ. Hoàng hôn môi
Tóc tím lựng lưng đồi
Xanh thẳm câu hò xuôi ngược khúc sông trôi
Và xa kia
Xác bùa mê dạt trắng bãi luân hồi
Gỡ em khỏi lưng chừng hò hẹn
Bất đắc gió chết lâm sàng
Mây ngũ sắc giải tán giấc thiên đàng
Chó cấm khẩu
Điệu Mái Nhì, Mái Đẩy lạnh đêm hoang
Gió đi
Niềm trắc ẩn cuốn theo
Và bỏ lại bao hối tiếc.
TRẦN XUÂN AN
Những quê quán thứ tư
tuổi học trò dạt qua vài ba quê ở
năm năm dạy văn thường trú dăm nơi
mươi chốn ấy có hơn mười cõi nhớ
đâu chỉ phố làng thôi
quê là những tình say đắm suốt đời
thất tình và đơn phương, thấm thía nhất
nhưng nồng môi mắt mới thật lưu hương
những cô gái tạo ra ngọt ngào hay đắng chát
cũng là quê quán thứ tư:
quê quán của yêu đương
nào phải đa tình, lòng chóng lạt
do số lục bình, phận loài chim đo cánh lên trời xa
mươi ánh mắt trao đi, chín lần quay về, tự nhìn, ngơ ngác
đành phải tự thương mình
và thương cả cõi người ta.
NGUYỄN CÔNG THẮNG
Từ biệt
chỉ lần nữa thôi phố nhỏ
bước chân hè cũ mông lung
rưng rưng sầu đông tím ngát
về đâu sông nước chập chùng
nói gì cũng là từ biệt
thì thôi như nước cuốn đi
xanh thẳm một dòng vô hạn
trôi theo hoa lá xuân thì
gởi lại khung trời huyễn mộng
chiều hoang một thoáng mây qua
cỏ rối chân người ở lại
quay đi gió bụi nhạt nhòa
HÀ VĂN SĨ
Nỗi nhớ trọ vào cây
Một chiều dừng chân lưng đồi này
Nghe rừng cao su khẽ hát
Chạnh lòng tôi nhớ người ơi
Ngàn sao trên trời buông tiếng gọi.
Đường mười bốn chạnh lòng tôi ấy
Qua đây ôm mộng vỡ đầy
Lên phố núi cao, đường dài hơn ngày nghỉ
Chưa kịp chuyến rồi nỗi nhớ trọ vào cây.
(TCSH334/12-2016)
LTS: Trại sáng tác Văn học Nghệ thuật của Ủy ban toàn quốc Liên hiệp các Hội VHNT Việt Nam tại Cố đô thơ mộng đã bế mạc cách nay hơn 1 tháng. Trong ký ức của Huế bây giờ là một khoảng trống mênh mang tình mà “loài - thi - sĩ” đã giăng mắc như những dấu lặng không thể mờ phai trên hình hài từng nẻo phố… Sông Hương trân trọng giới thiệu chùm thơ rút từ hơn 100 tác phẩm ở Trại viết Cố Đô.
Có thể ngày mai cỏ sẽ mọc đều hơnDưới bước chân mình anh sẽ nghe nhịp đời tan chảyEm định cư trong những ký ức thời gian nhập nhòe mùa phượng đỏMột góc Huế bình yên Thiên Mụ nắng chan vàng
Người gieo mùa thu trong thành phố bỏ đi rồibỏ hoang công viênbỏ hoang những con đường thông thốcbỗng thấy lạ những mặt người, lạ trời, lạ đấtcòn mỗi ngọn heo may bạn cũ dẫn đường
...Trăng non hé cửaCuội lẻn thăm nhàMây ôm chăn cưới, ru giấc CuộiVà...
Có những mùa hè không nắngvà mùa thu không trăngthời gian đi trên những lối mòn không thể thấy.
Thời mặt đất thiếu mênh môngCá nhân lang bạt chân trầnChạy tích cực trong mọi hình thức
Ta đã sống, và ta còn sốngCháy hết mình vì phẩm giá kiếp ngườiTa đã trải vô vàn cay đắngNên bây giờ đời càng đẹp gấp đôi
...Sao nhiều việc vẫn còn im lặng đáSức ỳ nào?Sao nhiều việc không bén nhanh như cứu hoả...
Tặng Hoàng HưngCó thật ông đấy không?Vừa đi vừa đếm bướcNhững bước trầm trên trảng cátMột bước lên, lại một bước lùi về
...Âm dương day trở cuộc sinh thànhMùa tinh tú phong phanh...
Nước cuộn xoáy chỗ sông tìm gặp biểnHãy còn nghe hương cỏ THẠCH XƯƠNG BỒ Nơi cuối sông nhớ về nguồn khắc khoảiSông hiền hòa nên được gọi sông THƠ...
Những đàn bà không chồngNhư những chiếc mâm cổLặng lẽ đầy rêu phong
Kêu sớm, kêu chiều, kêu cả hoàng hônKêu bồ đề xanh (*), kêu tượng đài trắngKêu buốt lá kim trên cây mọc thẳngTiếng kêu nhức nhức Trường Sơn.
...dòng sông quê mang chuyện tình trôi mãisông ơi...
Lê Vĩnh Tài sinh tại thành phố Buôn Mê Thuột, hội viên Hội văn nghệ Đắc Lắc. Năm 1996 anh có mặt trong tập thơ “6 ô cửa sổ” cùng với 5 tác giá trẻ Đắc Lắc; Và là đại biểu chính thức dự Hội nghị những người viết trẻ toàn quốc lần thứ V (1998).Thơ Lê Vĩnh Tài đẹp và buồn, bảng lảng như một tiếng gõ cửa mơ hồ, để lại những ngấn sóng xao xuyến trong lòng bạn đọc.
Con đẻ của Khánh Hoà nhưng là con dâu của Huế. Lê Khánh Mai tốt nghiệp Thạc sĩ khoa học xã hội và nhân văn, hiện là Tổng biên tập tạp chí Nha Trang. Ngoài 4 tập thơ và 1 tiểu thuyết đã xuất bản, Lê Khánh Mai còn có nhiều thơ in trong các tuyển tập khác.Thơ Lê Khánh Mai lành mà gợi, róc rách giữa hai dòng truyền thống và hiện đại, dùng dằng giữa hai nẻo hiện thực với mộng mơ...
Sinh 1954 tại Nghi Lộc, Nghệ An. Hiện là công nhân ngành in ở Huế. Hội viên Hội Nhà văn Thừa Thiên Huế. Tác phẩm đã xuất bản:- Lá thời gian- Tinh khôi- Chàng ca sĩ bình minh
Sinh ngày 29 - 05 - 1978 tại HuếNguyên quán: Đồng Hới - Quảng BìnhĐại biểu Hội nghị những người viết văn trẻ Việt Nam 2 lần V và VIHiện đang công tác tại Khoa Ngữ văn - ĐHSP HuếTác phẩm: Thơ “Khi em mười chín”- NXB Thuận Hoá 1998.
Tưởng chừng như dòng sông trôi chật hương bòng, hương bưởitưởng chừng như con đường quen, quen tựbao giờhình như tôi đã có lần tiền kiếpđêm thiên hà vỡ một ánh sao rơi
Có gì mà nhớ quêGặp sông nhìn đăm đắmThương bên lở bên bồiLo quê mùa nước lớn