Nguyễn An - Thạch Quỳ - Mạc Mạc - Phạm Bá Thịnh - Nguyễn Hoàng Thọ - Nhất Lâm
Ảnh: internet (Minh họa: Nhím)
NGUYỄN AN
Tiếng chim
Thức dậy trước bình minh
Đàn chim luyện giọng bằng những giọt sương tinh khiết.
Bật tia nắng thức tỉnh mặt trời.
Trong những vòm cây, trên vạt cỏ
và giữa những nóc nhà rêu phong đổ vỡ
rộn rã tiếng chim!
Có phải bản hùng ca ngày mới
trước hành trình gió bụi nắng mưa...
và cả những bẫy dính, mũi tên, họng súng...
trước khi bay xuyên tỏa phương trời?
Tôi nghiêng mình trước những cánh chim ngậm mồi về tổ.
Tôi cũng nghiêng mình trước những cánh chim không thể trở về!
Rồi cũng đến lúc đàn chim xen cánh nhau chia lời từ biệt.
Kéo tấm chăn màu xám, ru ngủ mặt trời.
Chỉ còn lại những ngôi sao thao thức.
Bầu trời đêm
ủ nắng
đợi bình minh.
THẠCH QUỲ
Cơn bão ngoài xa
Ngủ đi! Ngủ đi hai mắt
Đêm đang rầm rì
Cơn bão ngoài xa
Chiến tranh qua lâu rồi
Cây xanh bên đường
Hoa nở bên hiên
Ngủ đi! Ngủ đi!
Mỗi người một số phận
Cái nhớ thì đã nhớ
Cái quên thì đã quên…
Đêm nay
Cơn bão ngoài xa
Tiếp tục rì rầm trong đêm
Tiếp tục nhức nhối trong cơ bắp
Nơi mảnh đạn còn găm trong thịt da
Ngủ đi! Ngủ đi!
Cắn chặt vành môi chịu đựng cơn đau
Những người thương binh
Không ngủ
Tiếp tục thôi, mình tự dặn mình…
Đêm bình yên, người người đã ngủ
Cơn bão ngoài xa tiếp tục rì rầm
Nửa thế kỷ đi qua
Những mảnh đạn tiếp tục cắn xé
Như cơn bão trong đêm tiếp tục quay cuồng trong thân thể các anh…
MẠC MẠC
Mận gai xanh
Trên luống cày đã cũ
Con chuồn chuồn vắt lại lời yêu
Câu thơ thêu trên sợi chỉ
Có một ngày chỉ lợt màu… em sẽ đứt
giống như tôi
Trên trời mọc thêm vì sao Đôi
Mọc từ khi bông hồng vàng vườn tôi
bị trộm mất
Mọc từ khi hai con mắt hoắm khô
dòng sự thật
Bao đường băng chính phụ song hành
Trên trời mọc thêm bụi mận gai xanh
Giọng hót hồi sinh khi tôi lao mình vào đó
Chuồn chuồn sao hiểu được chiếc gai
nơi vòm ngực đỏ
Ôi! Kiếp côn trùng đêm mê
trong mình có máu
ước một lần lên màu cho bức tranh yêu
PHẠM BÁ THỊNH
Đò sông Hương
Thương con đò
Ngày mở cõi
Chở điệu buồn
Câu hát Lý Hoài Nam.
Nhớ con đò
Cuối năm làng cổ
Chở sắc Xuân về
Lấp lóa đáy sông xanh.
Yêu con đò
Sớm chiều sang lớp
Em qua về
Thừa Phủ trắng lòng sông
Con đò về mô
Tóc dài ngơ ngác
Chấp chới bờ
Nón lá giận nghiêng xô
Con đò về mô
Nhớ hoài rời rã
Sông Hương buồn
Lặng lẽ bóng mây xa...
NGUYỄN HOÀNG THỌ
Tiễn em
Gửi theo H….
Thế là
gió đẩy cuộc hành trình về phía khác
yến tiệc trần gian khép lại buổi chiều tàn
số phận vẽ lại chân dung
em vẫy tay chào hữu hạn
Em bắt đầu cuộc viễn du mới
không hát cuồng ca vỗ mặt đời
không mang theo hành trang
kể cả xác thân phù phiếm
Nơi em đến
không có mưa mai, nắng chiều, lửa và nước…
không có họa, cần chi mơ cõi phúc
nghe hư vô thánh thiện đến vô cùng
Người tiễn em quay về chốn tạm
gửi theo gió tiếng chim chiều biền biệt
gửi ngàn mây năm tháng phù du
gửi theo NGƯỜI giọt nước mắt thiên thu
Em đi
ta làm thân cô lẻ
gió bên này
buốt lạnh phía bên kia
NHẤT LÂM
Mộ cá
Dân biển đi chôn cá
Trên cát trắng mênh mang
Nỗi buồn biển gặp nạn
Nước mắt đau cát làng
Nào cá mẹ cá con
Cá ông cùng cá cháu
Cá vợ chết cá chồng
Chung mộ cát trắng lòng
Biển đời đau cùng tận
Làng ơi buồn mênh mông
Dân ngồi nhìn lưới cụ
Tàu nằm nhớ biển đông
Có cụ già trước biển
Nước mắt rơi trong chiều
Râu tóc nhuốm vị mặn
Sóng vỗ bờ hoang liêu
Cửa Việt, 5/2016
(TCSH330/08-2016)
LTS: Nhắc đến Trần Thị Huyền Trang chắc hẳn bạn đọc Sông Hương không thể nào quên truyện ngắn “Đắng như hạnh phúc” trên “Trang viết đầu tay” của Tạp chí Sông Hương số 7 (tháng 6.1984). Tựa đề này sau đó được lấy làm tựa đề chung cho một tập truyện ngắn của CLB Văn học Trẻ Huế.
PHAN TRUNG THÀNH
Lê Văn Ngăn - Ngô Xuân Hội - Thế Dũng
PHƯƠNG NAM
Từ Nguyễn - Đông Triều - Cao Hạnh - Trần Huy Minh Phương - Nguyễn Minh Khiêm - Đức Sơn - Từ Hoài Tấn - Bảo Cường - Biển Bắc
LGT: Gia đình Kim Quý là một gia đình nghệ sĩ nổi tiếng. Chồng, nghệ sĩ Nhân dân Xuân Đàm, tác giả kịch bản đồng thời là đạo diễn của nhiều vở kịch nói, để lại dấu ấn cho nền sân khấu Việt Nam một thời không thể nào quên.
NGỌC TUYẾT
VI THÙY LINH
HOÀNG VŨ THUẬT Nếu tôi chết đi Xin cứ để bao lơn rộng mở… (F. Garcia Lorca)
Huỳnh Thúy Kiều - Nguyễn Đông Nhật - Thạch Quỳ - Trần Tịnh Yên - Đoàn Vĩnh Phúc - Lê Huỳnh Lâm - Khaly Chàm - Tôn Phong - Nguyễn Lãm Thắng - Đình Thu
NGUYỄN NGỌC PHÚ (Trích trường ca)
TRẦN HỒ THÚY HẰNG
TUỆ NGUYÊN
VŨ TRỌNG QUANG
Trần Mạnh Hảo - Lý Toàn Thắng - Trần Bá Đại Dương - Thái Ngọc San - Trúc Chi - Phạm Tấn Hầu - Ngô Minh - Văn Tăng - Nguyễn Khắc Thạch - Lý Hoài Xuân - Trần Hải Sâm
PHAN DUY NHÂN
Hoàng Vũ Thuật - Lê Vĩnh Thái - Nguyễn Ngọc Hòa - Nguyễn Văn Quang - Trần Gia Thái - Hiếu Vinh - Chử Văn Long - Đông Hà - Trần Hoàng Phố - Nguyễn Hoa - Fan Tuấn Anh - Vạn Lộc - Nguyễn Thánh Ngã - Nguyễn Tất Hanh
LGT: Mộng là cõi cứu chuộc tâm hồn của thi nhân khi thực tại không còn là nơi để họ hiện hữu. Với Lưu Trọng Lư thì điều đó hiển nhiên đúng. Không phải một cách vô cớ mà trong Thi nhân Việt Nam Hoài Thanh viết: “Giá một ngày kia Lư có nhảy xuống sông ôm bóng trăng mà chết ta cũng không ngạc nhiên một tí nào.” Nếu thế thì đó cũng chính là cái “mơ về”, cái “tìm đến” trong miền sáng tạo riêng của thi nhân.
VĂN CÁT TIÊN
Hoàng Vân - Nguyễn Đạt - Vĩnh Nguyên - Ngàn Thương