Phùng Tấn Đông - My Tiên - Kai Hoàng - Nguyễn Hồng Vân - Nguyễn Thánh Ngã - Nam Nguyên - Nguyễn Văn Quang - Vũ Dy - Lê Viết Xuân - Lê Văn Hiếu
Tác phẩm “MÙA SEN” của họa sĩ Bùi Trọng Dư
PHÙNG TẤN ĐÔNG
Về
Theo tiếng kêu cứu mơ hồ con cò lạc mẹ chiều đông đồng vắng
Men theo lối sương sa tơ nhện chăng đầy
Biết bến vắng sông xa người không quay lại
Thì cũng đưa tay đón hờ một chút heo may
Về thôi đã mấy mươi năm cả tin mây trắng rủ rê chân trời phủ dụ
Con cánh cam vong thân theo lối phượng hoàng
Con bống nhỏ đuối hơi ở biên thùy nước rộng
Con dế mèn chết khô trước biển cỏ xanh non
Bên em ta còn thơ dại xiết bao những sợi tóc mai
Vệt nắng ngời
màu trên toan dang dở
Mãi mãi mùa thu bầu trời xanh khung cửa sổ
Khuôn mặt em chưa kịp vẽ
Những tinh mơ sương khói tan nhòa…
Hình như ai gọi đò gọi nhầm tên ta
MY TIÊN
Đám tang mẹ
Hoàng hôn đã dắt đứa trẻ cuối cùng đi mất
Chỉ còn lại bụi tre già bị cướp mất cả nỗi hắt hiu
Cánh đồng chiều mặc bạc màu một tấm áo
Kiếp nào phơi
Chẳng chịu lấy bao giờ…
Mẹ quay về
Quay cuồng đám đất bụi
Mây xám mờ che vũng mắt trời sâu
Cây trứng cá khô
Bàn tay đã trút hết mùa
Chỉ còn trơ mấy đường vân định mệnh
Hằn giữa trời như vết sẹo hư không
Con cò ngớ ngẩn
Đứng nghĩ mãi trăm điều mà chẳng hiểu
Bỗng lạy chiều giữa muôn lối đìu hiu
Rồi vụt bay kéo đêm thành đôi mắt
Mẹ âm thầm
Gói mình vào chiếc bóng
Chiếc quan tài trên sỏi đá mưu sinh
Con trở về
Không con đường
không bóng chiều gầy héo
cánh đồng đen mộ mẹ ôm cỏ buồn
giữ quê hương cho con còn ký ức
con biết khóc lần thứ hai trong đời
và tổ chức cuộc linh đình duy nhất
đám tang mẹ con ghé thăm rồi đi…
KAI HOÀNG
Nắp biển
những con sóng đổ ập vào giấc mơ tôi
buổi sáng mang mùi hương của biển
em chép một cơn nhớ trong đợt thủy triều nóng nảy
ướt đẫm tôi thành dĩ vãng có màu trà
từ đôi mắt một cơn buồn sốt sắng
mùa hạ thảy vào tôi là những cuộc hò hẹn phai đi
em mở ra một mùa xa ngái
tháng năm rỗng như khe hở bàn tay
tôi ngồi giữa núi đồi nghe giọng nói mình cật vấn
im lặng cũng là một hình thức của diễn ngôn
em thỏa hiệp điều gì cho một trận áp thấp
tôi ôm mộng ngày gửi lại nắp biển xanh xao
biển đã xa tôi từ dạo mùa hạ cuối
phố nhốt tôi trong những lúc mù mịt mưa
tôi tẩy chay cuộc đời khi chân dung em khuất dạng
và tưởng niệm mùa bằng đóa hoa trắng đang dậy mùi
NGUYỄN HỒNG VÂN
Đóa phù du bay cao
Nụ mầm hoang sơ trổ hạt
Mùa không tuổi phong linh rung chầm chậm.
Còn mùi hoa khô vương vất căn phòng năm mét vuông chiều dọc, chiều ngang
Em sầu úa phủ lên phím đàn nằm im lìm trên nóc tủ
Ngoài kia gió đông bàng bạc
Mình đang chịu lặng câm
Mình chịu đựng thời gian cằn cỗi
Mỗi người một niềm vui riêng, suy nghĩ riêng dù bên nhau như bình hoa cắm đầy sự sắp đặt
Chạm tay anh hờ hững
Phố buổi trưa mang mang màu nắng nhạt…
Mình hụt hẫng nụ hôn
Em còn nghe lao xao tiếng xe cộ trong gió heo may sâu thẳm
Tình ban trưa ấp ủ tán lá me mỏng dẹt
Em đơm mật ngọt trên từng đóa tay hình chóp
Mình hụt hẫng rời đi
Anh hôn mãi về vô cực thời gian hữu hạn
Đời này, kiếp này, người này, tình này…
Có một đóa phù du vừa bay cao!
NGUYỄN THÁNH NGÃ
Trước cửa Trúc Lâm
Trước cửa Trúc Lâm
Bạt ngàn mây trắng
Hồ in bóng gậy Tổ sư
Chuông Bát Nhã
Trống sóng cồn
Tùy duyên tăm bóng cá
Thông nghe kinh
Khắc khoải xanh
Bụi trúc khổ hạnh vàng
Lão du tăng nhẹ bước
Ta lẽo đẽo
Nặng nề
Gá mộng
Chỉ có những bông hoa
Vô ưu nở
Và đá thản nhiên
Đứng
giữa
tiếng
ngân...
NAM NGUYÊN
Gửi người đàn ông trên bè
trong cơn bão Damrey
Có điện thoại, chưa hẳn
Không thể gọi, chỉ xem giờ
Anh ở đâu, thế nào, cha hai đứa trẻ
Bên ngoài, mưa gió, ra sao
Họ sợ hãi, tất nhiên
Và em, trú trong phòng tắm, đặt nhiều câu hỏi
Cúp nước, có vòi nước, chẳng để làm gì
Khi thế giới sắp sửa mất một tình yêu, tình yêu xô lệch
Thừa một bà mẹ, cầu nguyện
Soạn dòng tin nhắn: - Sao anh không vào đất liền?
Và khóc ngon lành, trước tiếng kêu cứu của một thân cây
NGUYỄN VĂN QUANG
Trái tim chẻ ngọn
Hoàng hôn tím cả câu thơ
Nụ hôn rớt xuống đôi bờ cỏ lau
Người đi nước mắt đục ngầu
Bóng hình ở lại nỗi đau cháy ngầm
Nhớ em bắt bóng trăng rằm
Trầu cau lỡ hẹn trăm năm bạc đầu
Tình ơi xin chớ phai màu
Trái tim chẻ ngọn nông sâu nỗi lòng
Đêm nay, đêm cuối mùa đông
Sài thành tiếng khóc vọng hồn năm canh
Thời gian còn úa chờ xanh
Em chừ trong ấy như tranh lạc hồn...
VŨ DY
Nghe ở buôn Đôn
đã lâu rồi
không về con đường mưa cuốn
trôi theo rửa sạch bụi đời
em không về ướt vai,
để chiều giấu mặt
vào nhau,
cùng dưới mái nhà sàn gỗ xưa
nghe chiều mưa lười biếng rơi
trên vườn me già còi cọc nở
những đóa nhỏ muộn
đã lâu rồi
không qua vạt rừng khuya nghe
gió u hoài thổi mãi
nhớ vó loài sơn dương vụt qua
từng con đường nắng rớt nghe
tiếng buồn bỏ lại
đã lâu rồi
không còn ai nghe đêm
dài bi sử
mắt người vực sâu thao thức giấu
ánh nhìn trong lá
trên cao nguyên những ngôi nhà trên đá,
ngày khô trên tóc người già
nghe tháng năm rời rạc
mùa ngô vời vợi bên sông
trong mắt con voi cô đơn,
đã lâu rồi
đêm sâu như ký ức long lanh
lệ buồn
LÊ VIẾT XUÂN
Khe lạnh
Không có vạt rừng còn sót lại
Khe lạnh từ lâu đã chết khô
Tìm đâu ong bướm vờn nắng sớm
Ai biết nơi đây, đến hẹn hò
Nước lạnh nên mang tên khe lạnh
Từ muôn kẻ đá tụ về đây
Chắt từ hồn thiêng thần núi
Chảy từ ngàn xưa đến hôm nay
Khe trong văn vắt, trời soi bóng
Rừng nghiêng vòm lá khẽ làm duyên
Lô nhô lũ đá trần như nhộng
Ngọn gió hoang vu cũng đa tình
Từ chốn thị thành về khe lạnh
Ngâm dòng nước mát tận tâm can
Tan biến muộn phiền nơi cõi tục
Ngỡ mình lạc giữa chốn hồng hoang
LÊ VĂN HIẾU
Mạch nguồn…
Vì xa biển nên anh không thấy biển nhắm mắt như thế nào
Càng không nghe lời giận hờn của sóng
Vì xa biển nên không nghe linh hồn con cá khóc
Linh hồn có nước mắt không
Cá chết có nước mắt không?
Như thể từ ngày anh xa sông
Từ ngày anh quay quắt với sông
Không biết sông bên nào bồi bên nào lở?
Anh về với bến nước trên đồi cao
Bến nước trên đồi cao
Giờ cũng không còn nữa
Tiếng cười giòn của năm nào
Ra đi không từ giã?
Cái giếng trong vườn nhà anh
Đêm đêm về lại khóc
Ngày thở những tanh rêu
Đêm thở những mùi buồn
Liệu còn mạch nguồn nào
trong vắt với chúng ta không?
(TCSH363/05-2019)
LTS: Trại sáng tác Văn học Nghệ thuật của Ủy ban toàn quốc Liên hiệp các Hội VHNT Việt Nam tại Cố đô thơ mộng đã bế mạc cách nay hơn 1 tháng. Trong ký ức của Huế bây giờ là một khoảng trống mênh mang tình mà “loài - thi - sĩ” đã giăng mắc như những dấu lặng không thể mờ phai trên hình hài từng nẻo phố… Sông Hương trân trọng giới thiệu chùm thơ rút từ hơn 100 tác phẩm ở Trại viết Cố Đô.
Có thể ngày mai cỏ sẽ mọc đều hơnDưới bước chân mình anh sẽ nghe nhịp đời tan chảyEm định cư trong những ký ức thời gian nhập nhòe mùa phượng đỏMột góc Huế bình yên Thiên Mụ nắng chan vàng
Người gieo mùa thu trong thành phố bỏ đi rồibỏ hoang công viênbỏ hoang những con đường thông thốcbỗng thấy lạ những mặt người, lạ trời, lạ đấtcòn mỗi ngọn heo may bạn cũ dẫn đường
...Trăng non hé cửaCuội lẻn thăm nhàMây ôm chăn cưới, ru giấc CuộiVà...
Có những mùa hè không nắngvà mùa thu không trăngthời gian đi trên những lối mòn không thể thấy.
Thời mặt đất thiếu mênh môngCá nhân lang bạt chân trầnChạy tích cực trong mọi hình thức
Ta đã sống, và ta còn sốngCháy hết mình vì phẩm giá kiếp ngườiTa đã trải vô vàn cay đắngNên bây giờ đời càng đẹp gấp đôi
...Sao nhiều việc vẫn còn im lặng đáSức ỳ nào?Sao nhiều việc không bén nhanh như cứu hoả...
Tặng Hoàng HưngCó thật ông đấy không?Vừa đi vừa đếm bướcNhững bước trầm trên trảng cátMột bước lên, lại một bước lùi về
...Âm dương day trở cuộc sinh thànhMùa tinh tú phong phanh...
Nước cuộn xoáy chỗ sông tìm gặp biểnHãy còn nghe hương cỏ THẠCH XƯƠNG BỒ Nơi cuối sông nhớ về nguồn khắc khoảiSông hiền hòa nên được gọi sông THƠ...
Những đàn bà không chồngNhư những chiếc mâm cổLặng lẽ đầy rêu phong
Kêu sớm, kêu chiều, kêu cả hoàng hônKêu bồ đề xanh (*), kêu tượng đài trắngKêu buốt lá kim trên cây mọc thẳngTiếng kêu nhức nhức Trường Sơn.
...dòng sông quê mang chuyện tình trôi mãisông ơi...
Lê Vĩnh Tài sinh tại thành phố Buôn Mê Thuột, hội viên Hội văn nghệ Đắc Lắc. Năm 1996 anh có mặt trong tập thơ “6 ô cửa sổ” cùng với 5 tác giá trẻ Đắc Lắc; Và là đại biểu chính thức dự Hội nghị những người viết trẻ toàn quốc lần thứ V (1998).Thơ Lê Vĩnh Tài đẹp và buồn, bảng lảng như một tiếng gõ cửa mơ hồ, để lại những ngấn sóng xao xuyến trong lòng bạn đọc.
Con đẻ của Khánh Hoà nhưng là con dâu của Huế. Lê Khánh Mai tốt nghiệp Thạc sĩ khoa học xã hội và nhân văn, hiện là Tổng biên tập tạp chí Nha Trang. Ngoài 4 tập thơ và 1 tiểu thuyết đã xuất bản, Lê Khánh Mai còn có nhiều thơ in trong các tuyển tập khác.Thơ Lê Khánh Mai lành mà gợi, róc rách giữa hai dòng truyền thống và hiện đại, dùng dằng giữa hai nẻo hiện thực với mộng mơ...
Sinh 1954 tại Nghi Lộc, Nghệ An. Hiện là công nhân ngành in ở Huế. Hội viên Hội Nhà văn Thừa Thiên Huế. Tác phẩm đã xuất bản:- Lá thời gian- Tinh khôi- Chàng ca sĩ bình minh
Sinh ngày 29 - 05 - 1978 tại HuếNguyên quán: Đồng Hới - Quảng BìnhĐại biểu Hội nghị những người viết văn trẻ Việt Nam 2 lần V và VIHiện đang công tác tại Khoa Ngữ văn - ĐHSP HuếTác phẩm: Thơ “Khi em mười chín”- NXB Thuận Hoá 1998.
Tưởng chừng như dòng sông trôi chật hương bòng, hương bưởitưởng chừng như con đường quen, quen tựbao giờhình như tôi đã có lần tiền kiếpđêm thiên hà vỡ một ánh sao rơi
Có gì mà nhớ quêGặp sông nhìn đăm đắmThương bên lở bên bồiLo quê mùa nước lớn