Đông Triều - Nguyễn Đông Nhật - Nhất Lâm - Nguyễn Tấn Tuấn - Triệu Nguyên Phong
"Nốt nhạc chiều" - Ảnh: Trần Hướng (Hà Tĩnh)
ĐÔNG TRIỀU
Thành phố và những ô cửa trống
Thành phố
là buổi ngày đánh võng đôi bàn chân lại lên đồi lại xuống suối
là buổi đêm ngồi nghe gió nói lạnh thưa rồi
không có quá nhiều tiếng đuổi nhau trong đời sống tìm mồi
như nơi anh ở, như nơi em mơ những ngày bình yên sấm vỗ
dưới bóng lòng hồ còn in tiếng thở lay rừng hoa nở
thành phố di cư những tiềm thức mạng nhện xe, đặc dụng cao ốc,
hơi người...
em quá yêu thương dù lửa nắng, mưa trắng và lạnh băng xuống
sườn đồi
chưa lúc nào buồn nâng trên tay loang theo từng ngày như khối núi
thành phố và em vẫn hỏi đến bao giờ anh cô đơn?
Có quá nhiều ô cửa trống và trơn
trôi ánh nhìn quên đường về của suy tưởng
tình yêu múa may bắt đầu một lộ trình xác rỗng
có tiếng vói lên thinh không những tên người lồng lộng
từ ô cửa một cành hồng đã bật thêm lá nhoài ra...
trước ngày về và trước một tiếng ca
trong ô cửa trống có hoang mang từng bước nhảy
trong ô cửa trống chưa kịp kéo rèm lại
chảy xuống phố này hoa nở dọc đường đi
chảy xuống phố này chiều lạnh mắt chia ly
Anh cũng không biết để làm gì
những ám tượng đó gửi vào lòng thư cho em
từ nơi anh ở...
NGUYỄN ĐÔNG NHẬT
Thái độ
I.
cũng đành nói một điều gì đó.
cũng đành hát một bài vui hay buồn.
đứng trước tấm gương, nhìn và phải thấy
khuôn mặt người trên vách tường câm.
II.
đôi mắt nhìn thẳng
không cần mang kính.
nghe hết mọi điều
nói điều im lặng.
III.
cuộc đời
có lẽ là một giọt nước
chỉ nhận ra mình
khi bị hút vào cát phỏng.
NHẤT LÂM
Trăng báo hiếu
Trăng trong mùa báo hiếu
Sáng viên mãn đêm xanh
Em trong mùa báo hiếu
Đạo hạnh thơm hương lành
Anh thức tròn đêm hạ
Trăng vàng chảy mùa rằm
Tiếng chuông chùa lan tỏa
Người khổ đau vợi dần
Trăng sáng còn hơn gương
Chiếu vàng mùa lúa trổ
Con sông dài dát lụa
Chảy thanh tịnh miền quê
Có đi qua cơn mê
Mới thành người đốn ngộ
Phật là mẹ ta đó
Con báo hiếu vĩnh hằng.
Huế, 10/8/2014
NGUYỄN TẤN TUẤN
Bâng khuâng chiều đại ngàn
Cơn gió ngang chiều mộng mị
Vạt nắng cuối ngày trốn vào mây khúc xạ vết hoàng hôn
Em địu mùa thu qua bên kia suối
Đường về bản gập ghềnh
Hoa chen đá núi
Thung lũng sương mờ thoảng lạnh bờ vai
Tháng mười một
Đông chớm trở mình, nhớ thu nào phơn phớt nụ Ta vai
Đèo Aco tím thẫm
Em gái Tà ôi gùi hạt lúa lên nương gieo mùa giấc mơ cô Tấm
Có đôi hài vạn dặm
Bàn chân ướm vào chiếc lá cuối thu rơi
Chiều mộng mị ngang đồi, ẩn dụ khúc ầu ơi
Mười sáu tuổi em làm dâu bản lạ
Đêm hội Azakooh, sàn nhà rông ngập ngừng điệu Tung tung za za (1)
Con còn say giấc trên lưng
Ngân ngấn trăng soi vòng cườm mã não
Suối A roàng say vỗ nhịp cồng chiêng
Chiều đại ngàn
Bất chợt tiếng chim
Bất chợt rừng xanh, ai đánh thức giấc mơ ngàn đời trầm tích?
Vệt nắng loang cuối trời
Hoàng hôn u tịch
Bóng rẫy nghiêng vào gùi, em địu trăng về làng sau buổi lên nương
...........................................
(1) Điệu múa của người Tà Ôi
TRIỆU NGUYÊN PHONG
Tiếng than dài
Ngước nhìn lên
ráng trời cao
Khúc chiều tan nắng
hắt sau vũng sầu
Bâng quơ trôi dạt về đâu?
Mặt trời rát bỏng
gối đầu bóng mây
Dưới chân
rụng trắng sương gầy
Ngậm ngùi giọt nước mắt đầy lo toan
Góc chiều
gối bóng thời gian
Căng ngang sợi gió
tiếng than thở dài
Mang theo khát vọng nửa vời
Nghe trong cánh gió nói lời buồn vui
Một đời mưa nắng trong tôi
Bỏ trần gian lại
bỏ trời đất xa...
Viết tại Bệnh viện T.Ư Huế
(SH315/05-15)
LTS: Nhắc đến Trần Thị Huyền Trang chắc hẳn bạn đọc Sông Hương không thể nào quên truyện ngắn “Đắng như hạnh phúc” trên “Trang viết đầu tay” của Tạp chí Sông Hương số 7 (tháng 6.1984). Tựa đề này sau đó được lấy làm tựa đề chung cho một tập truyện ngắn của CLB Văn học Trẻ Huế.
PHAN TRUNG THÀNH
Lê Văn Ngăn - Ngô Xuân Hội - Thế Dũng
PHƯƠNG NAM
Từ Nguyễn - Đông Triều - Cao Hạnh - Trần Huy Minh Phương - Nguyễn Minh Khiêm - Đức Sơn - Từ Hoài Tấn - Bảo Cường - Biển Bắc
LGT: Gia đình Kim Quý là một gia đình nghệ sĩ nổi tiếng. Chồng, nghệ sĩ Nhân dân Xuân Đàm, tác giả kịch bản đồng thời là đạo diễn của nhiều vở kịch nói, để lại dấu ấn cho nền sân khấu Việt Nam một thời không thể nào quên.
NGỌC TUYẾT
VI THÙY LINH
HOÀNG VŨ THUẬT Nếu tôi chết đi Xin cứ để bao lơn rộng mở… (F. Garcia Lorca)
Huỳnh Thúy Kiều - Nguyễn Đông Nhật - Thạch Quỳ - Trần Tịnh Yên - Đoàn Vĩnh Phúc - Lê Huỳnh Lâm - Khaly Chàm - Tôn Phong - Nguyễn Lãm Thắng - Đình Thu
NGUYỄN NGỌC PHÚ (Trích trường ca)
TRẦN HỒ THÚY HẰNG
TUỆ NGUYÊN
VŨ TRỌNG QUANG
Trần Mạnh Hảo - Lý Toàn Thắng - Trần Bá Đại Dương - Thái Ngọc San - Trúc Chi - Phạm Tấn Hầu - Ngô Minh - Văn Tăng - Nguyễn Khắc Thạch - Lý Hoài Xuân - Trần Hải Sâm
PHAN DUY NHÂN
Hoàng Vũ Thuật - Lê Vĩnh Thái - Nguyễn Ngọc Hòa - Nguyễn Văn Quang - Trần Gia Thái - Hiếu Vinh - Chử Văn Long - Đông Hà - Trần Hoàng Phố - Nguyễn Hoa - Fan Tuấn Anh - Vạn Lộc - Nguyễn Thánh Ngã - Nguyễn Tất Hanh
LGT: Mộng là cõi cứu chuộc tâm hồn của thi nhân khi thực tại không còn là nơi để họ hiện hữu. Với Lưu Trọng Lư thì điều đó hiển nhiên đúng. Không phải một cách vô cớ mà trong Thi nhân Việt Nam Hoài Thanh viết: “Giá một ngày kia Lư có nhảy xuống sông ôm bóng trăng mà chết ta cũng không ngạc nhiên một tí nào.” Nếu thế thì đó cũng chính là cái “mơ về”, cái “tìm đến” trong miền sáng tạo riêng của thi nhân.
VĂN CÁT TIÊN
Hoàng Vân - Nguyễn Đạt - Vĩnh Nguyên - Ngàn Thương