PHẠM THỊ ANH NGA
Tặng các Hoàng tử bé và bông hồng của các chàng.
“Đàn ông đã quên mất chân lý này, chồn nói. Nhưng cậu thì không được quên. Cậu trở thành người có trách nhiệm muôn đời với những gì cậu đã thuần dưỡng. Cậu có trách nhiệm với bông hồng của cậu…” (Saint-Exupéry, Hoàng Tử Bé).
Ảnh: internet
Sự sống biến đi đâu
Với đôi cánh thiên thần
tấm thảm lung linh huyền thoại
và những vần thơ trác tuyệt
trái tim chàng bay vút cao
vượt ngưỡng thiên đường
hòa nhịp với muôn vàn vì sao
ngợi ca cái đẹp vĩnh hằng
cùng hằng hà sa số thiên hà tinh tú
Chàng vung những ngôn từ ma thuật
những nhát chém sắc bén
uy lực vô song
Chim muông quy phục cúi đầu
cỏ cây lui về khép nép
hiến dâng lộc biếc chồi non
và mây
từ địa đàng lũ lượt uốn cong
kết tua tủa những dàn chào nghênh đón
Trùng điệp sông nước núi non
tung những tấm áo vàng mơ xanh mướt
óng ánh
đỏ
tía
hồng
son
điểm tô cho cõi giới thi ca diễm lệ của chàng
càng vô cùng tuyệt mỹ
Trời và đất và cả nhân gian
bỗng hóa thành ngõ hẹp tối tăm chật chội
không dung chứa nổi cơn cuồng say phiêu lãng
đang cuốn hút chàng
và chàng mặc sức tung cánh vẫy vùng
bay
bay
và bay
Thi thoảng
vô cùng hiếm hoi
chàng ghé về quê nhà
vườn cây xưa cất tiếng rụt rè mừng mừng tủi tủi
Và ơ kìa
ai kia trong bóng đêm chập choạng
ở góc nào êm ái xưa
mà nay sao quạnh hiu
lạ lẫm
phải chăng
là người một thuở dấu yêu
một thuở đồng hành
nay nhạt mờ ngơ ngác chẳng còn đâu hồn phách
đôi mắt thuở nào tinh anh nay hóa xa xăm
làn môi khô héo
không kết nổi một nụ cười dù rất nhỏ
Chàng cất cao những mỹ từ có cánh
an ủi vỗ về
rất đỗi dịu dàng
rất đỗi mật ngọt
Đâu biết rằng
những hạt nước mắt vụng về nhường kia
nào che hết vết tàn phai đậm nét
trên mắt môi cô gái năm xưa nay đã là thiếu phụ
bởi với trái tim ắp đầy mộng mị
thấm đẫm hoài bão thi ca
khiến mờ hóa mọi thực tại đời thường
làm sao chàng nhìn thấu suốt
Và hồi chuông phiêu bồng lại gióng lên giục giã
yên cương vẫn sẵn sàng
chàng lại tung vó khởi hành
phi nước kiệu
cho những chuyến kỳ ảo phiêu du
chinh phục không thời gian vô lượng
ngày càng xa hơn
xa hơn
Chàng phát lệnh cho đội đồng ca
cho dàn hợp xướng
cùng hòa tấu biến khúc cuồng say mê đắm
với bao sắc màu hoang dại phù hư
bao hương hoa lạ lùng bùa chú
chốn bồng lai
Và chàng bay
bay
bay mãi
Một sớm mai
chân chồn cánh mỏi
chàng quay lại quê xưa
Chốn cũ vẫn vẹn nguyên
nhưng vườn xưa sao hoang phế
sao hiên nhà quạnh quẽ
sao người thiếu phụ mới hôm nào
người con gái thuở xa xưa
không còn
Không còn ai
đến cả một bóng dáng bà lão già nua lẩn thẩn
trong bất kỳ góc khuất quạnh quẽ nào
cũng không có nốt
Sự sống biến đi đâu
đi đâu
đi dâu
chẳng còn mảy may dấu vết …
Giêng Đinh Dậu 2017
(TCSH338/04-2017)
Chừng hoa hồng kiếp trước đã hoa khôi và hoa lựu cũng từng là đốm lửa
Cánh đồng tuổi thơ gặt gió heo mayNgày cưỡi lưng trâu, diều trăng đêm thả
Hoang vu. Đêm màu xanh trở dạ. Đom đóm lập loè ma trơi. Lũng sâu mưa khóc. Sáng ra rừng lộng lẫy triệu chồi non. Tôi ca vui trong nắng.
Giọng nói chỉ còn thoang thoảngđồng cỏ hoa vàng
Chợ hoa phiên Tết thêm đôngNgười xinh bán cúc bán hồng khéo chưa?
Trên thiên đường ai biếtBao kiếp người kiếm tìm
I. Đôi khi nhơ nhớ trong đời... Điều gì không rõ đã rời vuột điRồi buồn chẳng hiểu buồn chiCứ ngơ ngẩn tựa phân ly - một người...
Mong manh đi qua những tiết mùaHương từ lụa trắng của nghìn xưa
Và cuối cùng y đã đến ngồi vào vị trí của mình, xếp đặt lại đồ đạc trong căn phòng.Y đã tìm thấy một chúc thư.
Đốt một nén hương trầm bên mâm ngũ quảMơ hồ nghe gà gáy trên môi ngườiTiếng gà le te gọi tôi đi chợ Tết
Anh cứ nghĩ ấy là hạnh phúcQua dốc Đồng Lào mưa như trútBần bật hoa mưa bần bật oàMột trời hoa vây kín hai ta
Mắt xưa có là chiếc láVỗ vào mưa ru dáng ngườiChắc ta có lần dối tráMôi đau rét tím nụ cười
...Trong khốn cùng cô đơnhạnh phúc lại trở về...
Bầu trờiBắt đầu nhiễm lạnhNgoài đồngThưa thót tiếng chim...Rơm rạ... có mùi ẩm mốcCon chó buồn, ngáp vặt ngoài hiên?
Lúc nào cũng chỉ một mìnhCho dù được sống bên anh - cuối đời
Tặng VânKhi em là dòng sông ám ảnh khôn nguôi đang trôi trên đôi bờ thácloạn thì những câu thơ rã rời, những mảng màu u tối bất lực, những tháng ngày tả tơi đang quất vào anh như một ngọn roi bởi vì em vừa gần gũi, vừa mãi mãi xa xôi như một tinh cầu.
Một lần em vô ý đánh rơiTôi nhặt vội nụ cười bên giếng nướcChợt bắt gặp lòng mình hồi hộpPhút lặng người giấu kín vào trong
...Ai khao khát ngủ trên đỉnh Vinh QuangXin chớ vong ân quên lãng mọi điều...
LTS: Hội viên Hội Nhà văn thành phố Hồ Chí Minh. Hiện là Trưởng ban Văn hoá - Nghệ thuật báo Thanh Niên. Đã viết và in nhiều tập truyện ngắn, tiểu thuyết, tạp bút.Nếu dựa vào đó để xưng tụng” thì có lẽ với Nguyễn Viện, thơ chỉ là “tay trái”. Song tay trái mà rất “gân guốc”, đáng nể lắm. Sông Hương xin trân trọng giới thiệu một chùm thơ mới của Nguyễn Viện để bạn đọc cùng “ngự lãm” có đúng vậy không. SH.
Sinh năm 1965 tại HuếLà giáo viên THPT ở Krông Pắc, tỉnh Đắc Lắc.