PHẠM THỊ ANH NGA
Tặng các Hoàng tử bé và bông hồng của các chàng.
“Đàn ông đã quên mất chân lý này, chồn nói. Nhưng cậu thì không được quên. Cậu trở thành người có trách nhiệm muôn đời với những gì cậu đã thuần dưỡng. Cậu có trách nhiệm với bông hồng của cậu…” (Saint-Exupéry, Hoàng Tử Bé).
Ảnh: internet
Sự sống biến đi đâu
Với đôi cánh thiên thần
tấm thảm lung linh huyền thoại
và những vần thơ trác tuyệt
trái tim chàng bay vút cao
vượt ngưỡng thiên đường
hòa nhịp với muôn vàn vì sao
ngợi ca cái đẹp vĩnh hằng
cùng hằng hà sa số thiên hà tinh tú
Chàng vung những ngôn từ ma thuật
những nhát chém sắc bén
uy lực vô song
Chim muông quy phục cúi đầu
cỏ cây lui về khép nép
hiến dâng lộc biếc chồi non
và mây
từ địa đàng lũ lượt uốn cong
kết tua tủa những dàn chào nghênh đón
Trùng điệp sông nước núi non
tung những tấm áo vàng mơ xanh mướt
óng ánh
đỏ
tía
hồng
son
điểm tô cho cõi giới thi ca diễm lệ của chàng
càng vô cùng tuyệt mỹ
Trời và đất và cả nhân gian
bỗng hóa thành ngõ hẹp tối tăm chật chội
không dung chứa nổi cơn cuồng say phiêu lãng
đang cuốn hút chàng
và chàng mặc sức tung cánh vẫy vùng
bay
bay
và bay
Thi thoảng
vô cùng hiếm hoi
chàng ghé về quê nhà
vườn cây xưa cất tiếng rụt rè mừng mừng tủi tủi
Và ơ kìa
ai kia trong bóng đêm chập choạng
ở góc nào êm ái xưa
mà nay sao quạnh hiu
lạ lẫm
phải chăng
là người một thuở dấu yêu
một thuở đồng hành
nay nhạt mờ ngơ ngác chẳng còn đâu hồn phách
đôi mắt thuở nào tinh anh nay hóa xa xăm
làn môi khô héo
không kết nổi một nụ cười dù rất nhỏ
Chàng cất cao những mỹ từ có cánh
an ủi vỗ về
rất đỗi dịu dàng
rất đỗi mật ngọt
Đâu biết rằng
những hạt nước mắt vụng về nhường kia
nào che hết vết tàn phai đậm nét
trên mắt môi cô gái năm xưa nay đã là thiếu phụ
bởi với trái tim ắp đầy mộng mị
thấm đẫm hoài bão thi ca
khiến mờ hóa mọi thực tại đời thường
làm sao chàng nhìn thấu suốt
Và hồi chuông phiêu bồng lại gióng lên giục giã
yên cương vẫn sẵn sàng
chàng lại tung vó khởi hành
phi nước kiệu
cho những chuyến kỳ ảo phiêu du
chinh phục không thời gian vô lượng
ngày càng xa hơn
xa hơn
Chàng phát lệnh cho đội đồng ca
cho dàn hợp xướng
cùng hòa tấu biến khúc cuồng say mê đắm
với bao sắc màu hoang dại phù hư
bao hương hoa lạ lùng bùa chú
chốn bồng lai
Và chàng bay
bay
bay mãi
Một sớm mai
chân chồn cánh mỏi
chàng quay lại quê xưa
Chốn cũ vẫn vẹn nguyên
nhưng vườn xưa sao hoang phế
sao hiên nhà quạnh quẽ
sao người thiếu phụ mới hôm nào
người con gái thuở xa xưa
không còn
Không còn ai
đến cả một bóng dáng bà lão già nua lẩn thẩn
trong bất kỳ góc khuất quạnh quẽ nào
cũng không có nốt
Sự sống biến đi đâu
đi đâu
đi dâu
chẳng còn mảy may dấu vết …
Giêng Đinh Dậu 2017
(TCSH338/04-2017)
Tặng nhà thơ Lâm Hiểu Đông Trời đang mưa mát câyQua công viên Thâm Quyến (*)- Cả thế giới trong nàyTựa bảo tàng bày biện
Tôi ra lệnh cho giao thừa dừng lạiThế kỷ XX khoan hãy ra điThế kỷ XXI đừng đến vội
Mùa thu hẹn ta về Hà NộiTa rong chơi quên cả lối vềMột mình phiêu lãng miền sơn cướcVui cùng trăng cụng chén sơn khê
Vô tư quá tôi trở thành khờ dạiNên chi lỡ hẹn một lời thề
Ba bông hoa mang đêm phi qua vườn saoanh và em định mệnh dịu sángmở địa cầu trinh tiếtlửa quàng xanh yếm cổ mùa đông
Cơn lũ xoáy mòn vai mẹGiạt trôi manh áo em thơNhận chìm bếp lửaNhững hạt lúa không biết lội
Em huyền ảo với mùi hương hoa đạiVà trắng trong như một búp sen hồTôi lầm lỡ nói lời vụng dạiKẻ phàm phu tục tử đến sân chùa.
Người nghệ sĩ lang thangMùa xuân chạm khắc nụ cười ẩn sâu trong từng ô vuông cửa khép
Ơi con chim nhỏ của ta ơiBão tố đêm qua đã dịu rồiNước nước vây quanh thành ốc đảoChỉ còn chim nhỏ với ta thôi
...Ta chỉ là hạt bụiGiữa đất trời mênh mông...
ngày tình yêu chớm nởnhững bông hồng ngát hươngbây giờ hoa, em hỡicánh rã rơi lạnh lùng
...Đàn bướm bay quaÔi những đàn bướm cứ bay qua vườn...
...Bao năm dựngđá nằm chơi với rừng...
...Bon chen lắm chỉ mệt ngườiHồn nhiên bố sống cuộc đời hiền lương...
Linh hồn đã bay...
...Hoa giấy có màu sao không nói...
Có ai không? Tiếng kêu ném vào chiều. Mùa xuân im lặng. Nghe rõtiếng những mầm cây cục cựa. Thì ra chiều này chưa gió ở hoàng hôn.
Tôi đi về phía cánh đồngBất chợt nghe tiếng nhọc nhằn lúa hátVọng từ thẳm sâu đất đai trăn trở...
Khư khư ôm bóng Lam Kiềutrăng lùa Cuội xuống phì nhiêu cánh đồng
Áo em màu trắng mịnDưới trăng ngời sáng trongÁo anh sờn vai bạcTrăng sáng xanh màu rong